Đế Vương Sủng Ái

Chương 387 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Hách Liên Quyết nghe thấy lời này liền lắc đầu nói: "Quá lâu."



Nói xong, hắn liền đi đến gần Lâu Thất, đang muốn giơ tay thì Lâu Thất lại đột nhiên quay người, roi màu đen trong tay vút một cái bay về phía hắn.



"Vậy thì không cùng ý kiến rồi."



Roi này...



Hách Liên Quyết vô thức lùi sau một bước, nhíu mày nhìn roi trong tay nàng: "Roi này của ngươi là Hắc Kim Đằng Vương!"



Lâu Thất không ngờ hắn chớp mắt đã nói được tên của Hắc Kim Đằng Vương này. Roi nàng dùng này còn chưa có ai nhận ra đâu. Xem ra, Hách Liên QUyết quả nhiên có kiến thức sâu rộng, hơn nữa mắt rất sắc bén. Có thể nói hắn là người có kiến thức rất rộng, hơn nữa còn là người của đại lục Long Ngâm.



"Coi như ngươi có mắt nhìn." Lâu Thất hếch cằm: "Nội lực của ngươi rất sâu, võ công rất cao, nhưng ta có roi Thí Hồn, nếu liều mạng đánh thì dù không thể đánh lại ngươi nhưng cũng chưa chắc ngươi có thể làm gì ta."



Hách Liên Quyết nhíu mày.



"Chỉ dựa vào roi này cũng chưa chắc."



Nàng lấy đâu ra tự tin chứ. Roi này tuy lợi hai nhưng dựa vào thứ này thì nàng chưa chắc là đối thủ của hắn. Tự tin đâu ra mà nói hắn chưa chắc có thể làm gì nàng?



Lâu Thất nhướn mày nói: "Ngươi muốn thử?"



Không chỉ có roi này, nàng còn có những chiêu khác nữa như chú, độc, ám khí. Nếu thật sự ép được nàng dùng tất cả bản lãnh thì nói không chừng nàng có thể đủ đánh bại hắn đó.



Nhưng nàng còn chưa hiểu rõ thân phận Hách Liên Quyết ở đại lục Long Ngâm nên không muốn đấu đến mức ngươi chết ta sống. Vì nếu nàng dùng hết bản lĩnh thì ngay cả nàng cũng không bảo đảm được sẽ không hạ sát thủ.




"Trung Quốc là ở đâu? Ngươi là người Trung Quốc?"



Không chỉ có Thúc Trọng Châu ngơ ra, mà Hách Liên Quyết cũng ngơ ra. Trung Quốc, sao hắn chưa từng nghe qua. Ở cả đại lục Tứ Phương hay đại lục Long Ngâm thì hắn cũng đều chưa nghe đến nước này.



Lâu Thất vẫy tay: "Các ngươi đều khác ta, có nói cũng không hiểu." Vừa nhắc đến Trung Quốc nàng liền nhớ đến lão đạo sĩ thối.



Chỉ là lúc này Lâu Thất không ngờ, nàng vừa nghĩ đến lão đạo sĩ thối thì trái tim bỗng nhiên co rút, sau đó một loại đau đớn kịch liệt khiến nàng ngã xuống.



Thúc Trọng Châu nhìn thấy sắc mặt Lâu Thất trắng bệch ngã trước mặt hắn thì tim đập nhanh, lập tức bước đến giơ tay muốn ôm nàng, nhưng một bóng người màu trắng vụt qua: "Bổn vương không cho ngươi đụng nàng."



"Ngươi là cái thá gì, không đến lượt ngươi cho hay không!" Mặt Thúc Trọng Châu nhất thời đen lại.



Hai người đánh nhau, lúc đánh nhau còn đồng thời lùi ra sau, trong mắt lướt qua sắc thái cảnh giác.



Người này là đối thủ.



Đây là lời trong lòng hai người lúc này.



Chỉ vì hai người tranh chấp mà cuối cùng không có ai tiếp Lâu Thất, nàng ngã xuống đất, ôm lấy tim, cắn chặt môi, trong lòng không ngừng muốn mắng trời.



Trước giờ nàng rất khỏe mạnh, đây là chuyện gì vậy? Đừng nói là nàng mắc bệnh tim chứ?



Mà lúc này Thúc Trọng Châu đã bắt đầu đánh nhau với Hách Liên Quyết rồi.