Đế Vương Sủng Ái

Chương 392 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Lúc này, Ác Long đột nhiên kinh hãi kêu lên: "Trên trời có người rớt xuống!"



Trước khi hắn lên tiếng, Trầm Sát đã ngẩng đầu nhìn lên, trái tim vốn đã chém giết tới cứng lạnh của hắn bỗng run lên.



Bóng hình từ trên trời rớt xuống kia sao thân thuộc tới vậy.



Hắn lập tức quất sợi xích xuống dưới, sợi xích đánh vào mạng lưới do Ác Liên Kỵ Binh dệt thành, mượn lực xông lên, giơ tay ôm lấy người đó vào lòng.



Ôm nàng thật chặt và hạ xuống.



Đám người Ác Long nhìn thấy cảnh này kinh ngạc rớt cằm.



Kẻ kéo sợi xích, kẻ cầm đuốc chiếu sáng bên ngoài, kẻ nào kẻ nấy đều trợn tròn mắt như gặp phải ma. Sao trên trời lại có một người rơi xuống.



Một cô gái.



Ác Lông ở góc độ này có thể nhìn thấy gương mặt của cô gái đó, một cô gái vô cùng xinh đẹp, đôi mắt nhắm chặt.



Đế phi Phá Vực!



Bọn chúng ở Phá Vực Hoang Nguyên đương nhiên rất rõ việc của Cửu Tiêu Điện, gần như mọi thế lực đều nghe ngóng về tướng mạo của Lâu Thất sau khi Trầm Sát tuyên bố phong phi, bọn chúng không hề biết tu vi võ công của Lâu Thất, bời những công lao nàng lập được, bọn chúng không biết nàng phải bỏ ra bao nhiêu công sức, hơn nữa trước đây Lâu Thất hoàn toàn không có chút tiếng tăm gì, giống như bất ngờ xuất hiện, đại đa số mọi người đều cho rằng nàng ta chỉ dựa vào nhan sắc và chút tài khôn vặt, lợi hại nhất chắc cũng là bản lĩnh thuần thú đã làm Trầm Sát si mê điên đảo, nói chỉ cần có một mình nàng, đúng là nực cười.



Nhưng không biết có bao nhiêu người đã coi Lâu Thất là điểm yếu của Trầm Sát, người muốn giết nàng cũng rất nhiều.



Ác Long không chỉ giết người vô số mà còn rất háo sắc. Khi nhìn thấy dung mạo của Lâu Thất nước miếng lập tức chảy ra rào rào, hắn chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy! Lại nhìn y phục mà Lâu Thất mặc, người hắn lập tức nóng bừng!



Vì phát hiện là Lâu Thất, hắn lập tức bỏ qua việc nàng đột ngột rơi từ trên trời xuống.



"Các huynh đệ, mau giết Trầm Sát! Nữ nhân của hắn ông đây không ngại ngủ giúp hắn!"



Thiên Nhất và Địa Nhị rùng mình, gã này ăn gan hùm mật gấu gì sao mà dám nói những lời này? Họ có thể tiên đoán Ác Long sẽ chết rất thê thảm.



Trầm Sát ôm lấy Lâu Thất hạ xuống lưng ngựa, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên mặt Ác Long, nhưng lại nhanh chóng thu lại, khi nhìn xuống mặt Lâu Thất, sự lạnh lùng đó lập tức biến mất.




Bên cạnh có người, tay đang đặt trên vai nàng.



Nàng có thể phán đoán người này không có ác ý, đồng thời cũng nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết và tiếng ngựa hí ở xung quanh, ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, nàng lập tức mở choàng mắt.



Thiên Nhất không dám tiếp xúc nhiều với nàng, vì thế chỉ dùng một tay đỡ lấy vai nàng, thấy nàng tỉnh dậy lập tức vui mừng: "Đế phi!"



"Ừ!" Khi hắn lên tiếng, Lâu Thất liền nhìn rõ tình hình trước mặt, nàng vừa hay nhìn thấy một kẻ nhảy xuống ngựa, lén lút cầm một chiếc bình và một bó đuốc bước về phía bên này.



Lâu Thất lập tức ngồi thẳng dậy vì nàng nhìn thấy thứ nước màu đỏ trong bình sau khi đổ lên bó đuốc, lửa sẽ không tắt ngược lại càng cháy mạnh hơn.



Tiếp theo đó bọn chúng đốt thêm nhiều đuốc hơn.



Lửa trên những ngọn đuốc đó trở lên đỏ hơn, ánh lửa kì dị!



Lại nhìn Trầm Sát, hắn đang đứng trong vòng vây quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Lâu Thất.



"Đợi đấy, bổn đế quân giết hết bọn chúng sẽ tính sổ với nàng."



Trong tình hình này mà hắn vẫn có thể nói ra những lời này. Lâu Thất lập tức nhướng mày: "Ta có món nợ nào cần chàng phải tính sổ chứ?"



"Hừ!"



Trầm Sát hừ nhẹ một tiếng, đảo tay đâm trường kiếm, trường kiếm đâm xuyên qua bụng kẻ định đánh lén sau lưng.



Lâu Thất rút roi Thí Hồn, nhảy xuống khỏi mình ngựa, xông về phía hắn.



"Chi bằng hãy cùng giết."



Roi trong tay nàng liền quấn lấy ngọn đuốc trong tay kẻ vừa chạy qua.



Thứ nước màu đỏ ban nãy rất kì lạ, nàng muốn nhìn xem đó là gì!