Đế Vương Sủng Ái

Chương 393 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


"Quay lại!" Trầm Sát khi vung kiếm giết người vẫn còn phóng về phía nàng một ánh mắt tức giận. Ăn mặc như vậy mà còn dám chạy lung tung?



Cơ thể xuân thì khỏe khoắn, đôi chân thon dài thẳng tắp lúc chạy nhảy khiến người ta máu huyết toàn thân đều dồn về một chỗ.



Lâu Thất trừng mắt nhìn hắn: "Dựa vào đâu chứ?" Quấn lấy một ngọn đuốc, đồng thời đạp thẳng một cú về kẻ phía trước.



"Y phục xộc xệch, còn ra thể thống gì nữa" Trầm Sát một kiếm cắt đứng mạch sống cổ tay của một kẻ bên cạnh.



"Mắt chàng đâu rồi? Đây mà gọi là quần áo xộc xệch?" Ngửi ngọn đuốc, mặt Lâu Thất biến sắc, lập tức vung ngọn đuốc về phái gã đàn ông bên cạnh. Người đó kinh hãi, lập tức nhảy xuống khỏi lưng ngựa, ngựa sợ hãi tung vó giẫm mạnh xuống đất vừa hay giẫm vào ngực tên kia, chỉ nghe răng rắc một tiếng, kẻ đó kêu lên thảm thiết.



"Câm mồm!"



"Ồn ào!"



Kiếm và roi của Trầm Sát và Lâu Thất đồng thời đánh về phía hắn.



Thiên Nhất và Địa Nhị sau khi Lâu Thất chạy ra cũng đồng loạt xông lên, bảo vệ phía trước mặt nàng, nghe đối thoại của hai người, rồi lại nhìn kẻ xúi quẩy chết dưới kiếm và roi của họ, cả hai không khỏi cảm thấy rầu rĩ.



Hai chủ tử ơi, trong tình hình này, sao hai người còn đôi co được vậy?



Lâu Thất bất ngờ quay lại quát hai người họ: "Hai ngươi lập tức lui lại!"



"Đế..."



"Đế cái gì mà đế! Đi!" Lâu Thất giận dữ quát lên.



Thiên Nhất và Địa Nhị giật mình, vốn dĩ lệnh bài ám vệ của Trầm Sát đã giao cho Lâu Thất, từ trước khi nàng là đế phi, họ tuyệt đối phải phục tùng mệnh lệnh của nàng, thấy vẻ mặt nghiêm trọng của nàng, hai người không dám không nghe theo, lập tức lùi lại xông ra khỏi vòng vây.



"Lùi tiếp đi!" Lâu Thất vung đuốc, vừa tiến lại gần Trầm Sát vừa quay đầu quát hai người kia một câu, cho tới khi hai người lùi tới phạm vi nàng cho là an toàn, vẻ mặt của nàng mới nhẹ nhõm hơn.



Nàng đã dựa vào Trầm Sát.
"Ngươi!"



Tuyết không nhịn được nữa, sự sợ hãi lập tức bị hận ý thay thế.



"Lâu Thất, ngươi đừng quá tự đắc!"



Lâu Thất dựa vào lòng Trầm Sát: "Ta đắc ý gì chứ? Ồ, ngươi nói là việc đuổi ngươi ra khỏi Cửu Tiêu Điện sao? Có điều ta thấy bây giờ ngươi cũng tìm được nơi chốn tốt rồi kìa, người tình trước đây của Ly vương tử điện hạ là Phi Hoan cô nương vừa mới chết, ngươi đã có thể thay thế được vị trí của cô ta."



Thay thế vị trí của cô ta? Vị trí gì? Món đồ chơi của Tây Trường Ly!



Lâu Thất về sau thẩm vấn Tây Phi Hoan đã điều tra rõ mục đích tới Cửu Tiêu Điện của bọn họ, vì thế quan hệ giữa cô ta và Tây Trường Ly, nàng cũng biết rõ ràng, từ miệng của Tây Phi Hoan có thể biết rằng Tây Trường Ly không phải là kẻ biết thương hoa tiếc ngọc.



Tuyết thấy Lâu Thất gục vào lòng Trầm Sát trước mặt mình, răng muốn nghiến nát.



Cô ta ai oán nhìn về phía Trầm Sát nhưng hắn căn bản không buồn nhìn về phía cô ta, mà chỉ giơ hai tay ôm chặt lấy Lâu Thất ở trong lòng, cảnh này đã khiến trái tim và đôi mắt Tuyết đau nhói.



"Đế quân và đế phi thật lợi hại, hai người hợp lực có thể địch gần trăm người." Tây Trường Ly như thể không nghe thấy lời cười nhạo của Lâu Thất.



"Các ngươi có phải cũng muốn thử không?" Lâu Thất đã chú ý tới Tây Trường Ly khi họ mới xuất hiện, nhưng trong mắt hắn lại xuất hiện sự kinh ngạc khi thấy kẻ kia nổ tung, xem ra người cung cấp thứ nước màu đỏ này không phải là hắn.



Tây Trường Ly bị lời khiêu khích của nàng khiến cho không biết nên tiếp lời ra sao.



Trong ánh mắt Tuyết ánh lên vẻ tàn nhẫn.



"Điện hạ, đây là một cơ hội..." Trầm Sát đã chém giết nhiều trận như vậy rồi, trận ban nãy đã tiêu hao toàn bộ sức lực của hắn, dù bùa chú, dùng độc chưa chắc đã không thể thành công.



Cô ta muốn giết Lâu Thất.



Ý tưởng của cô ta vẫn đang triển khai, một luồng sáng màu đen bất ngờ phóng thẳng về phía cô ta.