Đế Vương Sủng Ái

Chương 397 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Ngoài cửa phòng có bốn thiếu nữ đứng canh gác, từng người từng người đều ăn mặc rất xinh đẹp, ánh đèn như làm tăng thêm vẻ kiều diễm của họ, trẻ nhất mới chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, còn người lớn nhất cũng chưa qua mười tám. Cô nào cũng cầm tới rất nhiều đồ vật, mặt mày có chút e thẹn cùng một chút hoan hỉ, có một cô đang cùng thủ vệ Thiên Nhất nói gì đó.



Thiên Nhất lắc đầu tiếp nhận thì bỗng thấy được Lâu Thất hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.



" Đế Phi."



Mấy cô đều quay đầu lại, nhìn thấy Lâu Thất thì đều có vẻ mặt khác thường.



Lâu Thất mặc áo phông và quần bò bó sát thật sự rất bắt mắt, nếu không phải Trầm Sát đang hôn mê chắc chắn sẽ không để nàng mặc như vậy ra ngoài.



Ngoại trừ kiện y phục trên người, các cô còn nhìn đến tướng mạo của Lâu Thất, nàng tuy là dung mạo bất phàm, cũng có người vì ghen tị mà không nguyện ý thừa nhận nàng lớn lên so với các cô thì có đẹp hơn, trái lại sẽ vì trang phục kì quái của nàng mà xem nhẹ nhan sắc của nàng, cho rằng nàng chẳng qua cũng chỉ có vậy.



Thành chủ bởi vì vẫn chưa xây xong, cũng chỉ có thể tìm vài thị nữ đến quét dọn nơi đây, các cô ngày thường cũng biết sắp xếp công việc, như là cắm thêm hoa, treo rèm lên, thay hoa,...



Những người ở Trâu Lễ cho rằng nếu thật sự Lâu Thất có ở lại đây, tự nhiên sẽ mang theo người của mình tới, đến lúc đó những thị nữ đó sẽ do nàng ta tự mình chọn lựa an bài, cho nên chỉ chọn ra vài người trông thông minh chăm chỉ, còn các cô nghĩ gì thị họ không rảnh để chú ý.



Những người này hiện giờ đã giao lại cho quản gia, quản gia sau khi biết Trầm Sát và Lâu Thất có qua lại với nhau thì không dám sơ suất, chanh chóng gọi người tới hầu hạ.



Có điều, Lâu Thất nhìn thấy những người này nhíu mày, nàng cảm thấy có chút mới lạ.



Tại Cửu Tiêu Điện, các thị nữ không có cách nào tới gần tẩm điện nơi Trầm Sát đang nghỉ ngơi, tình cảnh lúc này là lần đầu nàng thấy được.



" Đây là sao?" Nàng không phải là không nhìn ra sự lúng túng nơi đáy mắt của Thiên Nhất.



" Bẩm Đế Phi, những thị nữ này đến để hầu hạ Đế Quân thay y phục..." Thiên nhất cúi đầu.



Lâu Thất thoáng cái đã tưởng tượng ra cảnh tượng đó.



Trầm Sát nằm trên giường, một đám thiếu nữ vây quanh, người thì tháo đai lưng, người thì kéo mở vạt áo của hắn, người lại tìm đến lưng quần của hắn,...



Dừng lại!



" Đế Quân không thích có những người này chăm sóc, ngươi có biết không?" Nàng vừa liếc nhìn Thiên Nhất vừa bước tới bậc thềm.


Động tác cũng nhẹ nhàng hơn, lau qua mặt cho hắn, nét cương nghị lạnh lùng khiến tim nàng đập càng nhanh hơn, Lâu Thất cảm thấy qua đêm nay, nàng cũng có them vài phần gì đó với hắn, không còn được tỉnh táo như trước nữa.



Sau khi lau sạch mặt và tay hắn, nàng giặt sạch rồi vắt khăn một lần nữa, ném cho hắn:" Tự mình lau sạch." Nàng đứng lên," Ta đi tắm rửa thay y phục."



Vừa nhắc tới, Trầm Sát liền híp mắt:" Mau quay lại đấy."



Sau khi trở lại, hắn còn muốn tính nợ với nàng.



Lâu Thất lại không nghe ra ý tứ của hắn, vẫn chầm chậm gật đầu," Sẽ quay lại nhanh thôi, ta còn muốn nói về vết thương của chàng."



Thấy nàng ra khỏi cửa, Trầm Sát liền sầm xuống.



Vết thương của hắn? Không, đây là chuyện nhỏ thôi.



Đợi Lâu Thất cả người sạch sẽ quay lại phòng,Trầm Sát cũng đã thay một bộ y phục, đang dựa trên giường, trầm mặc nhìn một cái túi.



Cái túi chính là Lâu Thất đem về, trước đó thuận tiện đặt trên giường.



Nàng bỗng có chút hồi hộp, cuối cùng đã hiểu ra hắn bảo nàng nhanh chóng quay lại là có ý gì, ban nãy sao nàng lại không nghĩ đến chứ!



" Nếu không thì chàng nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì để mai lại nói..." Lâu Thất nói rồi liền muốn lui ra ngoài.



Tiếng gió khẽ vang lên, Trầm Sát đã đến bên cạnh nàng, thoáng cái đã giam nàng vào lồng ngực, đè lên cây cột bên cạnh. Hắn nhấc một tay lên nâng cằm nàng, ép nàng nhìn hắn.



Lâu Thất nhìn vào mắt hắn, sâu trong sự tăm tối kia có một ngọn lửa đang cháy khiến lòng người run lên.



" Nàng không phải muốn giải thích với bổn Đế Quân sao?"



Lâu Thất ngày trước không thích sự bá đạo này, nhưng nhìn thấy hắn như vậy, nàng thế nhưng lại có chút chột dạ.



" Cho dù thế nào thì ta cũng quay lại rồi." Lâu Thất nháy mắt.



Trước đây hắn không hề hỏi nàng làm thế nào tới, tới từ đâu, nhưng lần này làm hắn có chút sợ hãi. Nàng vậy mà lại có thể rời đi.