Đế Vương Sủng Ái

Chương 398 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Trầm Sát không rõ Lâu Thất trở về từ đâu, thế nhưng khi thấy những đồ vật mà nàng mang theo, lòng hắn lại rất hoảng, bởi những thứ đồ đó hắn chưa từng gặp bao giờ, trước đây hắn còn có thể tự lừa dối bản thân, có lẽ nàng tới từ đại lục Long Ngâm, có lẽ đại lục Long Ngâm chính là như vậy, chỉ là bởi công pháp đặc thù của họ có thể đưa nàng tới nơi nào đó, từ trờ cao giáng xuống. Thế nhưng giờ sau khi thấy Hách Liên Quyết tới từ đó hắn mới biết rằng, đại lục Long Ngâm có lẽ có rất nhiều đồ tốt hơn so với các đại lục khác, điều kiện cũng tốt hơn, thế nhưng tuyệt không giống như những đồ vật của Lâu Thất, ít nhất, trang phục của bọn họ giống với nơi của hắn, công phu của bọn họ cũng chẳng hề thần kỳ như vậy, bọn họ cũng không chế tạo ra những thứ đồ mà Lâu Thất mang tới.



Lâu Thất tới từ đâu, hắn có thể không quan tâm, thế nhưng hắn lại sợ, sợ rằng nơi đó hắn không thể tới được, không tìm ra được. Nếu như vậy thì cũng chẳng sao, chỉ cần nàng không về nơi đó là được rồi.



Thế nhưng lần này không giống vậy, nàng vậy mà lại đi về!



Hơn nữa là khi hắn không biết, không ở bên cạnh nàng!



Vậy lỡ như nàng không trở lại thì sao?



Hắn phải đi đâu tìm nàng cũng chẳng rõ!



Vì vậy lần này hắn nhất định phải hỏi rõ, nhất định phải làm vậy.



Ánh mắt của Trầm Sát sâu vô cùng, thế nhưng ở nơi sâu thẳm nhất, Lâu Thất lại nhìn ra một sự sợ hãi.



Đột nhiên trái tim nàng mềm nhũn.



"Trầm Sát, dường như ta vẫn chưa nói cho chàng về chuyện của lão đạo sĩ thối nhỉ."



"Ai thèm nghe chuyện của ông ta chứ." Hắn không muốn nghe chuyện của người khcs, cho dù là nghĩa phụ của nàng, là sư phụ của nàng.



Thế nhưng Lâu Thất lại muốn nói, nếu không thì nàng cũng chẳng biết nên giải thích từ đâu. Trước đây có nói qua với hắn một chút, lại thêm chuyện trong cấm địa của Long Dẫn Tộc, bởi nàng có thể dùng huyết mạch của Hiên Viên gia để giải trận pháp của Hiên Viên Chiến, vì vậy hắn có lẽ cũng đoán được nàng có quan hệ với Hiên Viên gia.



Chỉ có điều, đến ngay cả nàng cũng mới rõ ràng một về thân thế của mình, Trầm Sát sao mà biết được. Lần này về kia, nàng mới biết được lão đạo sĩ thối đó chính là thúc thúc của mình.



"Nghe thì chàng mới hiểu được."



Trầm Sát nhíu mày, "Ta sẽ cố gắng nghe xem."



Lâu Thất tức đến muốn bật cười, lại còn phải cố gắng nữa ư?
Lâu Thất khẽ thở ra một hơi, vỗ vỗ vai hắn, "Dù sao thì cũng có một đại thể nào đó có thể điều tra ra, chàng là người của Vương tộc Trầm thị."



Nhắc tới Vương tộc Trầm thị, Trầm Sát liền nghĩ ngay tới Hách Liên Quyết, hắn khẽ híp mắt, lại nhìn chằm chằm nàng, "Còn có một vấn đề, tại sao Hách Liên Quyết lại muốn nàng đi với hắn? Nàng đừng có nói với bổn Đế Quân là vừa gặp mặt, hắn đã bị nàng mê hoặc tới nỗi tìm không ra nhé! Còn nữa, nàng với hắn ta ở trong núi có làm chuyện gì không nên làm không?"



Lâu Thất trợn mắt.



Tên đàn ông này! Lúc tính toán ghen tuông là lại muốn chết đây mà.



Có điều đã nhắc tới Hách Liên Quyết, nàng liền nhận ra suýt nữa đã quên chuyện quan trọng nhất, "Ta tới đây là để thảo luận với chàng về nội thương của chàng!"



"Cứ nói rõ ra trước đã." Hắn tuyệt không lui bước.



"Không có chuyện gì cả! Hắn ta muốn tìm một vật, trong lúc vô tình ta đã nuốt mất, vì vậy hắn để ý ta, đơn giản vậy thôi."



"Nuốt mất?" Trầm Sát liền sốt sắng. "Nàng đã nuốt thứ gì?"



"Tuyền Tâm Dược Thi, chàng đã nghe bao giờ chưa?"



Lâu Thất hỏi ra câu này vốn chỉ muốn để trả lời hắn nàng đã nuốt thứ gì, không trông chờ rằng Trầm Sát sẽ biết đó là gì, thế nhưng nàng lại không ngờ rằng, vừa nghe tới bốn chữ Tuyền Tâm Dược Thi, Trầm Sát đã biến sắc ngay chớp mắt.



"Nàng đã nuốt cái đó sao? Nàng bị ngớ ngẩn sao? Sao cái gì cũng nuốt được vậy?" ( a đáng yêu quá đấy ><)



Tiếng rít gào của Trầm Sát xuyên thủng bình minh, khiến Thiên Nhất ở ngoài cũng giật thót tim.



Lâu Thất lại ngạc nhiên, "Chàng biết Tuyền Tâm Dược Thi ư?"



"Đã nuốt bao lâu rồi? Nàng đã nuốt bao lâu rồi?" Trầm Sát cũng không để ý tới nàng, chỉ đưa tay nắm chặt lấy yết hầu nàng.



Lâu Thất cảm giác được, lực tay của hắn không phải là chuyện đùa.