Đế Vương Sủng Ái

Chương 399 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Chết tiệt...



Hắn muốn bóp chết nàng sao.



Lâu Thất nắm lấy cổ tay hắn, dùng sức kéo ra. Thực chẳng ngờ được hắn đã bị nội thương nghiêm trọng tới vậy, đã tiêu hao hết nội lực, vậy mà lực tay vẫn lớn như vậy!



"Khụ khụ..."



Nàng bị bóp đến nỗi không ho nổi, không kìm được mà hung ác lườm hắn, "Chàng muốn giết ta sao?"



Trầm Sát lóe mắt lên, "Nàng đồ đáng chết này cái gì cũng nuốt được..."



"Dừng lại dừng lại, không sao không sao cả, ta đã tiêu hóa hết Tuyền Tâm Dược Thi đó rồi!" Lâu Thất giơ hai tay ngăn lại hắn, "Chàng còn bóp nữa là ta không khách khí đâu đấy."



"Không sao ư? Tiêu hóa hết?" Trong mắt Trầm Sát lộ ra vẻ nghi hoặc vô cùng.



"Thực không sao mà, có chuyện gì ta còn có thể ngồi đây kể về lão đạo thối với chàng lâu tới vậy sao?" Lâu Thất có chút bất đắc dĩ, "Hách Liên Quyết nói có lẽ ta có thể chất dược hải, thuốc gì cũng có thể hấp thụ và tiêu hóa được."



Chỉ là nàng không biết rằng đây là thể chất vốn có của mình hay do ngâm trong nước thuốc nhiều năm mà ra nữa.



Trầm Sát thở phào nhẹ nhõm, hắn thực sự rất hoảng sợ.



"Ta không cố ý nuốt cái đó, đây là điều bất ngờ thôi." Lâu Thất nói sự cố đó ra cho hắn nghe, cũng nói về Hách Liên Quyết.



"Chàng biết về Tuyền Tâm Dược Thi sao?"



Trầm Sát im lặng một lúc mới nói ra hắn nghe thấy Tuyền Tâm Dược Thi từ đâu.



Phụ mẫu của hắn, hiện giờ nên nói là dưỡng phụ mẫu, từ nhỏ khi nói chuyện trong phòng đã bị hắn nghe thấy. Lần đó họ nói về Tuyền Tâm Dược Thi.



"Vậy ý của chàng là, bọn họ cũng đang tìm Tuyền Tâm Dược Thi sao?"



Nghe xong lời kể của Trầm Sát, Lâu Thất cũng cả kinh, liền nhảy thót lên, "Ý của chàng là, bọn họ vốn cũng đang tìm Tuyền Tâm Dược Thi?"
Hơn nữa ở trên người Trần Thập có chút giống với Trầm Sát, đó chính là lạnh lùng.



Nam tử lạnh lùng dù sao thì cũng rất hấp dẫn.



"Trần Thập không thích Ấn Dao Phong sao?" Lâu Thất hỏi. Ấn Dao Phong nom cũng không tệ, hơn nữa mấy ngày nay ở cùng nhau nàng có thể nhìn ra rằng, tính cách và lòng dạ của Ấn Dao Phong cũng khá ổn.



"Cô nương, thuộc hạ chỉ muốn theo cô nương, không có bất kỳ ý nghĩ nào khác!"



"Ta cũng chẳng thể ngăn trở các ngươi thành gia, nếu như nhìn trúng nữ tử nào thì cứ nói."



"Thuộc hạ không có ý nghĩ này, mong cô nương sau này đừng nhắc tới nữa!" Trần Thập nói xong liền hất Lâu Tín ra, bước nhanh rời đi.



Lâu Thất và Lâu Tín ngơ ngác nhìn nhau, không rõ vì sao.



"Cô nương, Trần Thập tức giận thật đó." Lâu Tín xoa xoa gáy.



Lâu Thất nhún vai," Ta nhìn ra được. Thôi, nếu hắn đã không thích thì ngươi cũng đừng nhắc tới nữa, cẩn thận hắn lại đánh ngươi đấy." Nói xong, nàng lại quay người viết thư, còn muốn bảo Nguyệt đưa thần y qua, để thần y mang tất cả thuốc của nàng tới đây, cũng có thể giúp nàng một tay, lần chế Ngưng Công Đan này, nàng chỉ nắm chắc được sáu phần.



"Cô nương, người phải bảo vệ thuộc hạ chứ..."



Lâu Tín gào khóc, Lâu Thất trợn mắt nhìn hắn.



Trần Thập ra khỏi viện liền nhìn thấy Ấn Dao Phong đang đứng ở dưới tán cây trước mặt, nhìn về phía bên này, thấy hắn ra, nàng liền đón hắn bằng một nụ cười xinh đẹp.



"Trần đại ca, có phải có chuyện gì cần làm không? Để Dao Phong giúp cho."



"Không cần." Trần Thập hững hờ đáp lại một câu xong liền bước nhanh đi.



Ấn Dao Phong ngóng nhìn bóng lưng của hắn, cắn cắn môi.



Sau khi thư được gửi đi, cũng đã là buổi trưa, Lâu Thất nhận được một tin, chính tin tức này khiến Lâu Thất nổi khùng.