Đế Vương Sủng Ái

Chương 4 :

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


Bà nó chứ! Lại ném nàng ra ngoài rồi!



Lâu Thất đụng vào một góc lều áo choàng, bay thành một đường cong ra ngoài, trên không trung nàng nhìn thấy người đàn ông đang đạp gió bay tới, gã ta có đeo một chiếc mặt nạ màu vàng, tay cầm một thanh đại đao, nhìn thấy nàng liền bật cười ha hả, nói: "Cô nương tới hiến máu cho Ẩm Nguyệt Đao của ta à? Vậy tại hạ không khách sáo nữa nhé!" Nói xong, gã vung đại đao lên, lưỡi đao ánh lên ánh sáng sắc lạnh dưới ánh trăng, mang theo tiếng gió rít, chém mạnh về phía nàng!



Khốn nạn! Không phải đã nói nàng có thể đi đường lớn của nàng sao?



Lúc này Lâu Thất vẫn còn đang bay trên không, lưỡi đao kia đang chém về phía eo nàng, nhìn lực chém, nhìn độ sắc của lưỡi đao, nếu bị chém trúng chắc người nàng sẽ biến thành hai khúc.



Mọi người đều tưởng rằng nàng sẽ kêu cứu nhưng không ngờ nàng lại kêu lên phẫn uất: "Trầm Sát ta với ngươi không đội trời chung! A a a!"



Tên huyết nhân khốn nạn, nếu như nàng chết thì đều là do hắn ta hại!



Trầm Sát vì ném nàng đi nên lại kiệt sức ngã xuống đất, đau đớn vô cùng, không còn sức để lên tiếng nghe thấy lời nàng nói, ánh mắt khẽ lóe sáng.



"Keng!"



Khi đại đao kia chuẩn bị chém trúng nàng, kiếm của Ưng liền đỡ lấy đại đao đó, đồng thời giơ chân đạp nàng bay về hướng cũ, sáu thị về nhanh chóng phân tán, một người trong số họ giơ tay túm lấy cánh tay nàng, lập tức lại kéo nàng vào trong vòng bảo vệ.



Lâu Thất lại ngã sõng soài ra đất, lần này nàng chỉ có thể thở dốc.



Nàng gắng gượng bò dậy, ngồi trên mặt đất, bắt gặp một đôi mắt đỏ thâm trầm. Vẻ mỉa mai, chế giễu trong đó khiến nàng vừa tức giận vừa phẫn nộ, đồng thời cũng thầm kinh hãi.



Rõ ràng hắn ta rất cần nàng nhưng vì một câu nói của nàng khiến hắn không vui hắn liền lập tức ném nàng ra ngoài mặc cho nàng tìm tới cái chết! Tàn nhẫn cực độ!



Một giây trước đó nàng hoàn toàn không ngờ rằng hắn sẽ có hành động như vậy. Người đàn ông này đúng là tính tình thất thường.



Lâu Thất lúc này muốn khóc cũng không có nước mắt, nàng cảm thấy việc xuyên không lần này đúng là bi kịch, nhìn xem nàng vừa tới đã gặp phải những kiểu người gì!
Ưng và ba thị vệ còn lại cũng lặng lẽ đi theo sau.



Lâu Thất nằm bò trên lưng hắn không nói lời nào, bây giờ nàng chỉ muốn cỗ máy giết người này hãy quên nàng đi.



Nhưng Thất nọ không nhận ra, nàng nằm trên lưng hắn, mũi sát sau gáy hắn, hơi thở nhẹ nhàng của con gái cứ thể phả thẳng lên cổ hắn, hắn không thể nào lờ đi được.



Trầm Sát sắc mặt lạnh lùng, tốc độ kinh người, lao nhanh vào trong núi sâu.



Lâu Thất vốn tưởng rằng mình bị cỗ máy giết người này cõng trên lưng sẽ vô cùng khiếp đảm không dám lơ là, nhưng cũng không biết kết quả là do lưng hắn quá rộng quá an toàn, hay là do nàng quá mệt, nàng cứ thế ngủ thiếp đi trên lưng hắn.



Cơ thể cứng đơ của nàng thả lỏng ra, hơi thở đều đều, cánh tay vốn đang ôm chặt cổ hắn cũng trượt xuống, Trầm Sát nhíu mày, chuyển nàng ra bế trong lòng.



Ưng thấy vậy liền nói: "Chủ tử, cô gái này xuất hiện thật quái dị, thuộc hạ sẽ truyền lệnh cho điều tra."



"Ừ!" Trầm Sát chỉ trầm giọng đáp một tiếng.



"Chủ tử có cần dừng lại để mặc đồ không?"



Cổ độc của Trầm Sát phát tác, toàn thân rỉ máu, đau tới mức có vải mặc trên người cũng cảm thấy vô cùng đau đớn, vì thế đêm ngày mười lăm hàng tháng hắn đều cởi trần, nếu như ở Phá Vực địa bàn của mình hắn sẽ không mặc gì cả.



"Tranh thủ thời gian vào Mê Hồn Cốc."



"Tuân lệnh!"



Mấy bóng người lướt đi như bay trong rừng núi, không có ai lên tiếng.