Đế Vương Sủng Ái

Chương 5 :

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


Lâu Thất bị tiếng chim hót ríu rít đánh thức.



Mới đầu nàng mơ mơ màng màng không biết trời đất là gì, còn tưởng mình đang ngủ nhờ trong đạo quán của đạo sĩ thối. Đạo quán của đạo sĩ thối đó nằm sâu trong núi, sáng sớm mỗi ngày đều có tiếng chim hót ríu rít, trong trẻo. Có một lần Lâu Thất chê tiếng chim ồn ào khiến nàng không thể ngủ nướng, liền vác súng săn vào rừng bắn chim suốt một ngày, trở về xiên lại rồi nướng ăn. Đạo sĩ thối tức nổ phổi, chỉ vào nàng mà mắng nàng không có lòng từ bi, không có cảnh giới, mỗi bông hoa nở, mỗi tiếng chim kêu đều là đạo lý của tự nhiên, thứ con gái vừa lười, vừa tham ăn lại lòng dạ đen tối như nàng sẽ bị rơi xuống hồng trần lênh đênh lận đận không thoát ra được.



Khi đó Lâu Thất còn bĩu môi, hai tay hai xiên chim nướng ăn rất ngon nghẻ, căn bản không thèm để ý tới ông ta, có một không thành phật hai không tu tiên, lẽ nào không ăn thịt chim được? Nực cười.



Đột nhiên Lâu Thất ngửi thấy múi nướng khét, trong mùi khét còn xen kẽ mùi thịt thơm, nàng hít hít, lập tức mở mắt ngồi bật dậy, đồng thời bụng cũng kêu lên ùng ục.



Trời đã sáng, ánh mặt trời vàng rực rỡ chiếu lên mặt nàng khiến nàng hơi nheo mắt lại. Sau đó những kí ức tối qua lập tức ùa về trong đầu, Lâu Thất mặt biến sắc, phía sau cách đó không xa truyền tới tiếng nói của Ưng.



"Cái cô kia, dậy rồi thì mau đi nhặt ít củi khô về đây."



Lâu Thất quay đầu lại nhìn, một con suối nhỏ uốn lượn, hai bên là bãi cỏ xanh tươi, Ưng cùng ba thị vệ đang đốt một đống lửa, quả nhiên là đang nướng... cá.



Nàng đưa mắt quan sát, không thấy cỗ máy giết người mắt đỏ ở đây, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, hắn ta ngoài việc chảy máu, chảy lệ máu, không thể nhúc nhích, đau đớn không nói được ra thì có khi nào còn không thể ra nắng?



"Ngươi bị điếc à?" Ưng vung tay, một hòn đá bay nhanh về phía mặt nàng.



Lâu Thất tức giận, đang định ra tay thì thấy một hòn đá khác bay từ hướng bên cạnh tới, đánh trúng hòn đá mà Ưng ném, tốc độ vẫn không giảm, đánh bật hòn đá đó đi.



Lâu Thất quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông đang ngược sáng bước tới.
Lâu Thất vừa nghĩ vừa nhanh chóng nhặt một ít cúi khô ôm tới bên đống lửa của bọn họ bên bờ suối.



Ưng nhướng mày, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên. Trông nàng ta nhỏ bé, yếu ớt là vậy không ngờ đi nhặt củi cũng làm rất thành thạo! Hơn nữa, hắn đã nhìn qua đống củi này, rõ ràng là nàng rất am hiểu, nhặt những cành củi vô cùng khô, không hề bị ẩm ướt.



Lúc này, một thị vệ đang nướng cá cầm một con cá tới đưa cho Trầm Sát đang ngồi trên một tảng đá bên bờ suối, Trầm Sát nhìn con cá đó, lông mày nhíu chặt, sau đó cầm lấy.



Thị vệ đi về chỗ mình, nói nhỏ: "Đáng tiếc Tuyết vệ không có ở đây, ta thực sự không biết nướng cá."



Ưng bật cười một tiếng: "Tay nghề của Tuyết cũng chỉ hơn ngươi một chút thôi. Được rồi, mau nướng đi, đói chết đi được."



"Ý, Lâu Thất đang làm gì vậy?" Hai thị vệ đi bắt cá lại bắt được hai con cá mang về, thấy Lâu Thất đang đứng ở bên bờ suối.



Trầm Sát cũng chú ý tới hành động của Lâu Thất. Người của hắn đều là những cuồng nhân luyện võ, hơn nữa thường xuyên cùng hắn nay đây mai đó, kẻ nào kẻ nấy cũng lỗ mãng thô kệch, dường như không ai nấu ăn giỏi, con cá trong tay hắn đã cắn một miếng, mùi hơi khét, lại rất tanh, vị thơm ngon của cá và mùi hương sau nướng gần như có thể bỏ qua, mặc dù hắn không quá kén ăn nhưng cũng khó mà nuốt nổi. Vì thế hắn quyết định dành sự chú ý lên người cô gái kia, có lẽ sẽ bất giác ăn hết cá lúc nào không hay.



Tối qua Ưng và các thị về khác đều không nhìn thấy, thực ra cô gái này rơi từ trên trời xuống, đập thẳng vào lòng hắn. Nàng ta mặc một chiếc quần dài màu trắng bó sát người tôn lên đôi chân dài thon thả, đẹp xinh, một đôi giày nhỏ nhắn không biết được làm bằng thứ da gì nhưng nhìn rất tinh xảo, không giống với loại giày vải mà bọn họ đi. Một chiếc áo hơi rộng, vạt áo cho vào trong quần, trên eo có thắt một chiếc đai da nhỏ xinh. Đúng là một thứ trang phục kì lạ, hơn nữa lại còn rất không đứng đắn, đường cong trên người đều hiện rõ mồn một, thực không biết xấu hổ.



Mái tóc của nàng ta được buộc cao, không hề có món đồ trang sức nào, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, răng trắng môi hồng, đôi mắt long lanh. Có điều mỹ nữ Phá Vực không ít, nàng ta tuy cũng không tồi nhưng không phải là mỹ nhân tuyệt thế, chỉ có điều ở Phá Vực không có ai dám bò lên ngực hắn, gọi hắn - Mắt Đỏ.



Những người con gái bình thường khi nhìn thấy hắn trong đêm mười lăm đều sợ chết khiếp, gào thét không ngớt, đâu dám lại gần hắn.