Đế Vương Sủng Ái

Chương 412 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


"Tiểu Trương Tử, ngươi cứ việc đi đi nhé, bảo vật của ngươi hết, ta không ngó ngàng đâu."



Lâu Thất nói xong định lùi về phía ngoài động.



"Đế Phi..." Lâm Thịnh Uy do dự một lúc, Đế Phi thật sự không qua bên đó xem sao? Vậy thì thật sự đáng tiếc, dựa vào cái gì mà lại dễ dàng cho tên khốn kiếp đó vậy?



Đám người Lâu Thịnh Uy đều ghét cay ghét đắng Trương Mệnh, một kẻ gần bốn mươi tuổi mà vẫn mang gương mặt của một thiếu niên, lại còn lừa dối bọn họ lâu như vậy, bây giờ nghĩ lại thật đúng là buồn nôn chết đi được.



Lâu Thất lại ra hiệu bằng tay ý bảo bọn họ lập tức lùi về phía sau.



Trương Mệnh hoàn toàn không ngờ rằng Lâu Thất lại có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của ánh sáng lấp lánh và con thú nhỏ, nàng căn bản không hề muốn bước về phía trước để xem báu vật, nên hắn ngây ra một lúc. Ngay sau đó ánh mắt hắn lập tức dấy lên một làn khói, hắn lập tức tung ra một chưởng vào tiểu sĩ binh lúc nãy bị hắn vứt ở bên trên hòn đá bên cạnh,"Vậy thì bản tôn sẽ giết tên nhãi ranh này trước..."



Vừa rồi nàng còn muốn cứu tiểu sĩ binh này, hắn không tin rằng nàng có thể để lại hắn ở đây mà không quản, chỉ đem theo sáu người khác rút lui.



Nhưng hắn liền phát hiện ngay ra rằng bản thân lại nhầm rồi.



Lâu Thất lại ngoái đầu lại nở một nụ cười tươi rói nói với hắn: "Tiểu Trương Tử, người của ngươi ngươi muốn giết thì giết đi, không cần phải khách khí. Ngươi xem xem muốn hấp cách thuỷ hay là kho lên, hoặc giả trực tiếp quét hắn xuống hư không cũng được, sạch sẽ đỡ rách việc."



Không chỉ Trương Mệnh cảm thấy ngạc nhiên, tiểu binh sĩ đó cũng ngạc nhiên, ngay cả đến đám người Lâm Thịnh Uy cũng vô cùng sửng sốt.



Một tiểu binh sĩ khác tên Ngũ Tiếu Vũ ánh mắt tỏ vẻ không nỡ, hắn nói với Lâu Thất: "Đế Phi, A Quốc hắn..."



Bọn họ ngỡ rằng bởi vì Lâu Thất không có cách nào để cứu tiểu binh sĩ đó nên mới dứt khoát từ bỏ hắn. Nhưng lại không ngờ rằng Trương Mệnh đột nhiên nghiến răng nghiến lợi trợn trừng mắt lên nhìn Lâu Thất: "Sao ngươi nhìn ra được hắn là người của bản tôn?"



Lâu Thất chớp chớp mắt nói: "Tiểu Trương Tử, ngươi coi ta là đồ ngốc sao? Nếu ngươi muốn giết hắn thì đã sớm giết từ lâu rồi, còn cần thiết phải giữ tư thế lâu như vậy mà không hành động sao? Lúc trước khi ngươi bị ta ép đến mức không thể không lên hòn đá, rõ ràng là hòn đá ở chỗ hắn gần nhất, to nhất, ở trong tình huống đó, nếu các ngươi là kẻ địch, võ công của ngươi lại cao hơn hắn nhiều như vậy, lẽ dĩ nhiên sẽ nhào qua đó đạp hắn xuống, nhưng ngươi lại nhường hòn đá đó cho hắn để bản thân nhảy vào cái hòn đá bé nhất, ối dà, bây giờ còn biểu diễn Kim Kê Độc Lập nữa đấy. Không thể không nói rằng sự dịu dàng ân cần này của ngươi, tình ý một lòng chỉ vì hắn thật khiến người ta cảm động xuýt xoa đấy. Chúng ta không làm phiền hai vị nữa, chúc hai người tình cảm son sắt, sống với nhau đến lúc đầu bạc răng long."



Phì!
Trương Mệnh cũng vọt lên phía trước, Lâu Thất nhảy qua đó trước, nàng cảm thấy đá dưới chân khẽ rung rinh một hồi, cảm giác này tựa như lên thuyền vậy, nó dập dềnh đung đưa nhưng rất nhanh sau đó lại trở nên bình ổn.



Ở trong hư không nhưng lại không có cảm giác mất trọng lượng như trong dự tính của nàng, chỉ có điều là thân xác nhẹ hơn một chút, dường như có cảm nhận sai lệch thấy rằng khinh công tiến bộ vượt bậc, việc này khiến bọn họ nhảy qua các hòn đá càng dễ dàng hơn.



Mấy người họ nhảy vọt lên hư không phía trước, cảm giác như bản than trở nên vô cùng nhỏ bé. Đoạn trước mặt đều rất thuận lợi, mỗi một hòn đá đều vững chắc chống đỡ cho bọn họ, với cao thủ mà nói thì lộ trình này quả thật vô cùng dễ dàng, đến ngay cả Ngũ Tiếu Vũ võ công thấp nhất ở đây cũng chẳng cảm thấy khó khăn chút nào.



Đúng vào lúc bọn họ có buông lỏng cảnh giác thì A Quốc ở phía trước vẫn nhẹ nhàng vút lên, đây là lần thứ N hắn đáp xuống một hòn đá trước mặt, hắn lặp lại động tác này vô số lần rồi nên bản thân hắn có chút lơ là, nhưng lần hắn đạp chân xuống này thì chân hắn bỗng trở nên nặng chịch, hắn lập tức bị bất ngờ, đang định nhảy vọt lên lần nữa thì bàn chân dưới hòn đá lại nặng đến mức còn nhanh hơn cả trong suy nghĩ của hắn, thân xác của hắn cũng rơi xuống theo hòn đá.



"Tôn chủ cứu tiểu nhân!" Hắn sợ hãi, lập tức kêu lên.



Hòn đá đã rơi xuống dưới, hắn phát hiện chân mình không hề dẫm lên hòn đá, thân xác hắn lập tức trở nên nặng nề hơn rất nhiều, võ công của hắn cũng vào hàng thượng đẳng nhưng lại không thể nâng khí lên được. Cảnh tượng tiểu binh sĩ khi nãy bị bóng đen âm thầm nuốt chửng vẫn còn trong đầu hắn, khiến hắn cảm thấy càng thêm sợ hãi.



Trương Mệnh ngay tức khắc rút đai lưng của mình ra cuốn hắn lên.



Nhưng cái đai lưng còn chưa chạm được đến người thì một cây roi dài màu đen liền ngăn cản lại, cây roi sắc bén như một con dao nhỏ trong tích tắc cắt phựt dây đai của hắn.



Trong khoảnh khắc này thì A Quốc cũng đã rơi xuống dưới, màu đen cũng dần bao phủ lấy thân xác hắn, rất nhanh sau đó hoà vào trong hư không, không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa.



Trương Mệnh tức tối, suýt thì thổ huyết.



"Tiểu tiện nhân! Ngươi dám..."



Lâu Thất bình thản đáp lại: "Lão tiện nhân, đây chỉ là có qua có lại thôi mà."



Vừa rồi hắn giết một người của nàng, nàng cũng giết lại một người của hắn, rất công bằng phải không? Đừng tưởng rằng nàng là cái loại dễ mủi lòng, nếu có cơ hội thì trước giờ nàng luôn báo thù ngay tại chỗ.