Đế Vương Sủng Ái

Chương 413 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Ánh mắt Trương Mệnh gườm gườm nhìn vào Lâm Thịnh Uy và Ngũ Tiếu Vũ ở sau lưng nàng, Lâu Thất lại chẳng chút nhượng bộ, nàng nhướn nhướn mày nhìn hắn khiêu khích.



"Ngươi mà còn dám giết một trong hai người họ, liệu ngươi có tin ta không đánh lại ngươi cũng có thể chọc vài lỗ máu trên người ngươi hay không?"



Trương Mệnh thừ người ra, trong lòng thật sự tức đến nỗi ói ra máu. "Hừ, kể cả chẳng cần bản tôn phải ra tay thì nói không chừng lát nữa bọn chúng cũng sẽ dẫm phải hòn đá lỏng mà thôi."



Nói ra lời này trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút chột dạ. Ở đây chỉ có những hòn đá trôi nổi thì mới có thể đáp chân xuống trợ lực mà thôi, nếu dẫm phải những hòn đá chìm thì quả thật là đáng sợ.



Nhưng dựa vào võ công của hắn thì cũng chẳng phải là không vượt qua được.



Hắn không nhìn đám người Lâu Thất nữa, cũng chẳng dám phân tâm, hắn thận trọng giảm dần lại tốc độ.



"Các người cẩn thận vào, đi theo sau ta."



Lâu Thất ngoái đầu lại nói với hai người họ, nàng đi trước làm vật thử nghiệm, ít nhất thì cũng có thể đảm bảo an toàn cho hai người họ.



Đúng vào lúc đám người Lâu Thất đang vượt qua mảng hư không này thì Trầm Sát đã giải quyết được nam nhân với hàng lông mày trắng cùng hai mươi mấy người khác, dường như chàng không cần phải tìm gì cũng đến được bên vách núi này.



Nhìn thấy chàng, mọi người đang ngồi nghỉ ngơi dưới đất bèn ào ào đứng phắt dậy, tất cả tinh thần của mọi người đều được đề cao cảnh giá, thần sắc vô cùng phức tạp.



Đây là Đế Quân của bọn họ, là chủ tử của bọn họ, nhưng Ưng vệ đại nhân lúc trước đã nói rồi, nếu bọn họ gặp được Đế Quân thì đều phải cảnh giác, nếu tình hình có gì đó không đúng, thì lập tức chạy...



"Chủ tử?"



Đến khi bọn họ nhìn thấy bộ dạng của Trầm Sát thì tất cả lại ngây ra.



Bộ y phục màu đen trên người chàng đã nhuốm đầy máu, đôi mắt vốn dĩ đen tựa như bầu trời đêm đến nay đã biến thành màu đỏ của máu, sát khí vây xung quanh chàng, toàn thân chàng tựa như vừa từ đấu trường La Mã bước ra vậy.



Các đội viên đều không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng Ưng và Lâu Tín lại vô cùng sáng tỏ.



Lúc này, Thiên Ảnh cũng vội vã đi tới, hắn nhìn thấy Trầm Sát liền thở phào nhẹ nhõm.



Chỉ cần Đế Quân lúc này không sao là tốt, hắn tin chắc rằng Đế Phi sẽ có cách.




"Tiểu tiện nhân, đừng tưởng rằng bản tôn cần dùng đến ngươi thì không dám giết ngươi!"



Lòng bàn tay hắn tức khắc dấy lên màu đỏ, lòng bàn tay hắn còn chưa kịp tới trước mặt Lâu Thất thì nàng đã cảm nhận được một mùi khí nóng hầm hập vô biên nhào tới ngực nàng, dường như định thiêu cháy trái tim nàng.



"Đế Phi!"



Lâu Thất bị ánh sáng đỏ rực ấy khiến nàng phải nheo mắt lại, nhưng đúng vào lúc này, một thân ảnh đột nhiên nhào tới trước mặt nàng, "bùm!" một tiếng, chưởng này đập thẳng vào ngực người đó, chỉ nghe thấy "xẹttt!" một tiếng, có mùi thịt bị đốt cháy, còn bùng lên một đám khói.



Người này lại chính là Lâm Thịnh Uy.



"Lâm Thịnh Uy!"



Ngay lập tức Lâu Thất dùng một tay đỡ lấy lưng hắn, đuôi roi xuất đao đâm về phía Trương Mệnh, cùng lúc đó nàng đưa Lâm Thịnh Uy về phía sau.



Ngũ Tiếu Vũ vội tới đỡ lấy Lâm Thịnh Uy, bọn họ nhìn thấy vết thương trên ngực hắn đều không kiềm nổi sự sợ hãi.



Trên ngực của Lâm Thịnh Uy có một vết thương to bằng lòng bàn tay, một mảng y phục đã bị đốt cháy, rách nguyên một miếng để lộ ra phần da ở ngực, nếu đó còn có thể coi là da! Ở lồng ngực của hắn là một mảng lửa đỏ, bên trên nổi đầy bọng nước, còn vài chỗ khác da cũng bị đốt cháy lộ ra cả bắp thịt máu me.



Đến ngay cả một tiếng kêu hắn cũng không thốt ra được, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền.



Lâu Thất đưa tay ra sờ trước mũi hắn để xem hơi thở, nàng chỉ cảm thấy hơi thở vô cùng yếu ớt.



Đây là loại công phu gì?



Nó quá là bá đạo, quá là tà môn, quá là hiểm ác!



Ban nãy Lâu Thất đã biết mình không phải đối thủ của Trương Mệnh nhưng bây giờ xem ra là nàng đã đánh giá thấp hắn rồi! Lẽ nào lần này nàng phải bỏ mạng ở đây sao?



"Chích Diệm Chưởng của bản tôn đấy, cũng không tồi phải không?" Trương Mệnh bật cười ha hả rồi lại u uất nhìn Lâu Thất: "Ngươi còn ít tuổi như vậy mà võ công tu vi đã đạt tới cảnh giới này cũng coi là hiếm thấy, đáng tiếc ngươi vẫn không phải là đối thủ của bản tôn, ngoan ngoãn đi giúp bản tôn tìm đồ đi, nếu không thì, bản tôn sẽ nướng ngươi lên để ăn! Chỉ cần ngươi nghe lời thì nói không chừng bản tôn tới lúc đó tâm trạng vui vẻ có thể sẽ nhận ngươi làm đồ đệ, dạy ngươi Chích Diệm Chưởng này."



Lâu Thất nghiến chặt răng, nàng đang định chửi hắn thì bỗng một giọng nói lạnh tới thấu xương vang lên từ sau lưng, "Ngươi là cái thá gì? Ái Phi của bản Đế Quân lại cần phải bái ngươi làm sư phụ sao?"