Đế Vương Sủng Ái

Chương 414 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Từ trước tới giờ chưa khi nào Lâu Thất cảm thấy giọng nói lạnh lùng này của Trầm Sát lại êm tai như lúc này.



Nàng lập tức quay đầu lại liền nhìn thấy Trầm Sát sang phi thân tới, toàn thân chàng đều là máu đen nhưng vẫn vô cùng oai hùng lỗi lạc, điều khiến cho Lâu Thất cảm thấy kinh hãi chính là hai con ngươi trong mắt chàng.



"Mắt của chàng~" Lâu Thất bị đôi mắt nhuốm máu của chàng làm cho sợ hãi nhưng không nói nên lời, nàng lại hoảng sợ một lần nữa bởi sực nhớ ra rằng lần này chẳng phải chàng đã hoàn toàn mất hết nội lực sao? Tại sao chàng lại có thể vượt qua hư không này được?



Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Nàng quan sát chàng nhưng không nhìn ra được chàng có chỗ nào không ổn, điều này khiến nàng cảm thấy vôcùng nghi hoặc.



"Thất Thất ngoan, nàng đứng tạm sang một bên đi."



Giọng nói lạnh lùng như băng cùng với biểu cảm sát khí đằng đằng, chàng tựa như nam nhân bước ra từ đấu trường La Mã vậy, nhưng chàng lại nói ra lời dịu dàng thân mật như này, điều này khiến mấy người họ đồng loạt cảm thấy sởn hết cả da gà.



Cái này có thể coi là sến rện không?



Lâu Thất run rẩy nhìn chàng, nàng nhìn chàng cứ như là gặp phải ma vậy.



Nhưng lúc này nàng thật sự phải cứu lấy Lâm Thịnh Uy trước, nàng bèn cùng Ngũ Tiếu Vũ bê Lâm Thịnh Uy sang một bên. Lúc này bọn họ còn không màng tới nổi ánh sáng kia rốt cuộc là phát ra từ vật gì, phát ra từ đâu, phía trước có những cái gì.



Trương Mệnh nhìn nam nhân đứng trước mặt mình, hắn rất muốn tiếp tục hống hách cười ha hả tỏ cái vẻ điệu bộ tôn chủ của hắn ra như ban nãy, nhưng ở dưới sự uy trấn đầy sát khí và sát ý của Trầm Sát thì hắn đến việc nhếch mép lên cũng là điều khó khan với hắn.



Cuối cùng, hắn có chút tức tối hừ lên một tiếng: "Không ngờ ngươi lại có thể thoát ra ngoài, nhưng, thoát được cái mạng nhỏ ra còn không lo chạy đi mà bây giờ lại còn tự đến nạp mạng, bản tôn có thể giúp ngươi toại nguyện."



Chữ cuối cùng vừa dứt, lòng bàn tay hắn đã ra một chưởng nhắm vào ngực Trầm Sát.


Đen và đỏ va vào nhau, hoả diệm và u hắc đan xen quyện lại, đây chính là cuộc đối đầu giữa cái nóng hầm hập và cáh lạnh tàn khốc.



Cuộc chiến này đánh tới mức long trời lở đất, đám người Lâu Thất cứ lùi mãi về phía sau để tránh xa chiến hoả. Nội lực của cả hai người đều vô cùng thâm hậu, nếu bị chưởng phong của Trương Mệnh quét qua, thì quả thực là không chết thì cũng chát xém một lớp thịt. Nội lực của kẻ này còn mạnh hơn cả Hách Liên Quyết ba phần, Lâu Thất liều mạng có lẽ cũng còn đỡ được vài chiêu của Hách Liên Quyết, nhưng nếu lần này Trương Mệnh liều mạng ra đòn với nàng thì nàng cảm thấy có lẽ bản thân mình không đỡ nổi hai chiếu của hắn.



Đầu tiên là Hách Liên Quyết, kế đến lại thêm một Trương Mệnh nữa, điều này khiến Lâu Thất mặc dù đã tiêu hoá được thạch tuỷ ngàn năm khiến nội lực của mình tăng vọt lên cũng khó tránh khỏi cảm giác bại trận. Có điều, tu luyện ở thế giới này vốn dĩ nhanh hơn ở thế giới hiện đại, tuy nàng có chút hụt hẫng như cũng chẳng hề nhụt chí tuyệt vọng, chỉ là có suyu nghĩ sau này mình càng phải nỗ lực hơn nữa, không thể để bị nhiều người bỏ lại sau lưng như vậy được.



Động tác của hai người họ càng lúc càng nhanh, Trương Mệnh từng bước ra chiêu hiểm với Trầm Sát nhưng Trầm Sát lại không hề ra chiêu hiểm. Lâu Thất quan sát một lúc liền nhìn ra điều không ổ của chàng rồi, lúc trước chàng thích chém giết tàn bạo nhưng bây giờ đã không còn hung tàn tanh máu như vậy nữa, cây kiếm trong tay chàng hết lần này đến lần khác chém đối phương, có lúc thì cắt ra một miếng thịt, có lúc thì khoét vào người hắn một lỗ máu, còn có một nhát kiếm xộc thẳng vào mồm hắn, quả nhiên là đập vỡ một cái răng cảu hắn.



Chiêu hiểm của Trương Mệnh đều bị Trầm Sát né được nhưng hắn lại không tránh được thanh kiếm sát khí đó của Trầm Sát hoành hành trên thân xác hắn, người hắn lúc này máu me be bét, chẳng cách nào bì được với Trầm Sát.



Tuy Lâu Thất tạm thời thở phào nhẹ nhõm nhưng đột nhiên công lực của Trầm Sát tăng mạnh như vậy khiến nàng cảm thấy thấo thỏm không yên.



"Bùm!" một tiếng Trương Mệnh dùng hết sức bình sinh tung một chưởng về phía Lâu Thất, sắc mặt Trầm Sát trở nên sa sầm, ngay lập tức thân ảnh chàng loé lên phi tới đỡ chưởng cho nàng, nhưng chẳng ai ngờ được đó chỉ là chiêu đánh lạc hướng của hắn, chưởng này tung ra xong hắn liền tức khắc lùi về phía sau, trong chớp mắt đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.



Trầm Sát tức giận, chàng định đuổi theo nhưng Lâu Thất vội vã gọi chàng lại: "Đừng đuổi nữa."



Nàng bước về phía chàng, định xem mạch cho chàng thì Trầm Sát lại tránh né.



"Sao vậy?"



"Lúc này trên người bản Đế Quân không sạch sẽ."



Lâu Thất nghe chàng nói câu này mắt nàng nheo nheo lại. Đây là lúc nào mà không cho nàng chạm vào chỉ bởi vì trên người không sạch sẽ cơ chứ?



Có vấn đề!