Đế Vương Sủng Ái

Chương 426 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Hiện giờ mưa vẫn còn rất lớn, họ chắc chắn không có cách nào tìm được củi khô, vì thế Trần Thập và Tiểu Ngũ cũng tạm thời không ra ngoài, hai người bắt đầu thu dọn sơn động này.



Trần Thập vì cõng Trầm Sát lúc trước, có lá lớn che mưa nên bây giờ cũng chỉ bị ướt phần người dưới, phần người trên vẫn còn khô, nhưng Tiểu Ngũ đã ướt hết, không chỉ có hắn, Lâu Thất bây giờ cũng ướt toàn thân.



"Cô nương, cô nương có cần giặt đồ không?" Trần Thập



Lâu Thất đứng dậy, nàng thực sự cần đi thay đồ, không phải vì lí do gì khác chỉ là vì đồ trên người nàng đã ướt hết, mặc đồ ướt thế này sẽ không tiện kiểm tra cho Trầm Sát, vì nàng phát hiện ra rằng, vừa rồi tay áo nàng có vài giọt nước nhỏ xuống ngực Trầm Sát đã khiến lồng ngực hắn lạnh thêm vài phần!



Nàng điên mất thôi!



Bây giờ cơ thể Trầm Sát yếu ớt tới mức gần như suy sụp.



Trái tim nàng cảm thấy lạnh giá, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng kìm nén, cầm một bộ đồ khô trong tay nải đi thay. Trong lúc cấp bách thế này, nàng cũng chỉ có thể bảo Trần Thập và Tiểu Ngũ quay người lại, thay vội đồ, rồi lại đi kiểm tra cho Trầm Sát.



"Chít chít..."



Trần Thập nghe thấy tiếng kêu của con thú nhỏ màu trắng, sợ nó sẽ lại chạy tới chạy lui quấy rầy Lâu Thất nên liền nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Ngũ, hai người kẻ trước người sau nhào bắt con thú nhỏ màu trắng.



Con thú nhỏ màu trắng trốn đông nấp tây, chẳng mấy chốc bị họ dồn vào một góc tóm được. Trần Thập bảo Tiểu Ngũ lấy đai lưng trói lại, đầu còn lại thì buộc vào một mỏm đá trong động.



Hang động này rất lớn, họ vừa bắt được nó xong mới phát hiện ra, vòng qua một phiến đá, bên trong còn có không gian nữa, hơn nữa có phiến đá che chắn, mưa gió ngoài cửa động cũng không thể thổi vào, ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.



Họ nói với Lâu Thất, quyết định đưa Trầm Sát vào trong. Trần Thập đốt cỏ ở trong trước, sau đó quét sạch tro tàn, san bằng bề mặt, trải lại cỏ khô lên trên, rất mềm mại, hơi nóng của mặt đất mới đốt cỏ lại tiếp tục sấy khô và làm ấm lớp cỏ khô mới rải, xong xuôi mới cùng Tiểu Ngũ bước tới cầm lấy một đầu y phục làm đệm lót, khiêng Trầm Sát vào trong.


"Tiểu Ngưu, sao ngươi lại ở đây?"



Tiểu Ngưu ngẩng đầu lên, lờ mờ nhìn thấy Vân Phong!



"Công tử!" Nó biết Vân Phong đi cùng với Lâu Thất, liền vội vàng bò dậy, chạy về phía Vân Phong: "Công tử, đế phi nương nương đâu?" Trước đây nó có nghe người khác gọi Lâu Thất là đế phi.



"Ngươi tìm cô nương ấy có việc gì?"



"Ta..."



Đợi Vân Phong nghe xong nó kể, ánh mắt thoáng vẻ tức giận. Nghe Tiểu Ngưu nói vậy tức là thôn dân của sơn thôn kia chắc phần lớn đã bị giết hết, những người còn lại toàn là nữ giới, trở thành công cụ phát tiết của những kẻ kia! Trước đây hắn còn được các thôn dân đó vậy quang, thu mua dược liệu của họ...



Chết tiết!



Vân Phong tuy tức giận nhưng không tới mức xông đi báo thù cho những thôn dân kia, bình thường tuy hắn ôn hòa lễ độ, Lâu Thất yêu cầu gì cũng đồng ý, nhưng hắn không phải là một kẻ có lòng tốt bừa bãi, không phải tất cả mọi người đều được hắn đối đãi như nhau.



Huống hồ bây giờ không có việc gì quan trọng hơn Lâu Thất, hắn phải về đại lục Long Ngâm, đâu có thời gian quan tâm những thôn dân kia.



Cuối cùng hắn đưa Tiểu Ngưu tới chỗ vách núi, chỉ về hướng của Ưng vệ và mọi người, sau đó rời đi.



Tiểu Ngưu quay đầu lại nhìn bóng hắn biến mất trong làn mưa, trong lòng ít nhiều thất vọng.



"Ai ở đó?" Lâu Tín tay cầm một chiếc lá to làm ô, tới bên vách núi thấy không có ai lên, liền nhìn thấy Tiểu Ngưu.