Đế Vương Sủng Ái
Chương 427 :
Ngày đăng: 14:17 19/04/20
Nội lực của Lâu Thất đã không dám tùy tiện truyền vào nữa, chỉ kiểm soát một tia tiến vào đan điền của Trầm Sát để kiểm tra, nhưng điều khiến nàng vô cùng kinh ngạc là, nàng phát hiện đan điền của Trầm Sát giống như có gì đó đang tích tụ, giống như biển mây bao la, không bờ bên, mênh mông sâu thẳm có thể dung nạp nội lực vô cùng vô tận...
Nhưng nội lực của hắn rõ ràng là không có.
Đây là một cái vại quý trống trơn, kết quả không có nước để đựng? Vậy nội lực trước đấy của hắn từ đâu mà có? Bây giờ lại đi đâu rồi?
Điều này khiến Lâu Thất không tài nào hiểu nổi.
Nàng vừa tiếp tục kiểm tra, vừa nhìn cơ thể giống như tượng băng không giống người thật của Trầm Sát, nàng thầm nghiến răng, trong lòng cảm thấy vô cùng thất bại. Từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ gặp ai như hắn, chỉ là cơ thể người thường nhưng chứa đựng biết bao thứ kì quái, tà tính, độc độc nhất trong thiên hạ, cổ lợi hại nhất, trước đây còn có cả bùa chú, bây giờ đan điền lại kì quái. Nàng thực sự không biết người hắn có những thứ này, sao hắn có thể an toàn sống tới bây giờ?
Sống vẫn sống nhưng chắc chắn sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ, phải chịu đựng những điều người thường không thể chịu đựng, vì thế hắn có thể sống tới bây giờ cũng có nghĩa là ý chí và thân thể bị giày vò tới bây giờ.
Trong lòng Lâu Thất đột nhiên cảm thấy vô cùng thương hắn.
Nàng không biết trước đây cha mẹ Trầm Sát đối xử với hắn ra sao, nhưng thông qua các biểu hiện cho thấy họ không phải cha mẹ ruột của Trầm Sát, thân phận của hắn cũng không thấp, hắn từng nói, hành động cử chỉ của cha mẹ hắn mặc dù quý phái hơn người thường nhưng tuyệt đối không phải người hoàng tộc, chưa thể đạt tới tầng lớp đó, vì thế cha mẹ nuôi của hắn rất có thể là thuộc hạ của cha mẹ ruột.
Nếu như vậy, họ chỉ cần có đủ lòng trung thành, trong việc đối xử với tiểu chủ tự cho dù có thân thiết thế nào đi nữa cũng vẫn có khoảng cách và tôn kính, điều này thực sự không tốt đối với một đứa nhỏ, vì thế nàng tin rằng hắn không thể cảm nhận được tình yêu, sự ấm áp từ cha mẹ nuôi của mình.
Sau này bọn họ bị giết, Trầm Sát một lòng báo thù, hơn nữa hắn lại không phải là người tầm thường, dọc đường rèn luyện bản thân, không chỉ con đường học nghệ ngắn ngủi ở sư môn, còn có cả mấy năm chém giết tăng thêm sức mạnh, bên cạnh hắn cũng không có ai có thể khiến hắn cảm nhận được tình cảm ấm áp.
Vì thế, trong cuộc đời hơn hai mươi năm của hắn, hắn luôn lạnh lùng như vậy. Những nỗi đau mà hắn phải chịu nhất định chưa bao giờ nói cho người khác biết, cũng không có ai an ủi hắn. Cho dù trước đây độc cổ của hắn phát tác, tứ vệ bên cạnh và những người khác cũng chỉ lo lắng người khác tới thích sát, chỉ toàn lực bảo vệ sự an toàn cho hắn, đâu có ai hỏi hắn ngươi có đau hay không? Có thể chịu đựng được nữa hay không?
Vì hắn vẫn luôn dũng mãnh là vậy, nhất định tới Ưng và những người khác cũng đều nghĩ hắn có thể cầm cự, Trầm Sát cũng không thể nói với họ, ta rất đau...
Lâu Thất chăm chú theo dõi, thấy những tia băng kia gặp phải màu máu lập tức lùi lại giống như bị điện giật.
"Xong rồi!" Lâu Thất vui mừng, nàng biết máu của nàng bây giờ rất hữu dụng!
Nhưng lúc này Lâu Thất không biết rằng, sau này nàng trở thành đối tượng các thế lực muốn giành giật hoặc giết chết chính vì thứ máu quý giá này.
Nàng cũng muốn vẽ thêm vài Huyết trận nữa trên người hắn nhưng loại Huyết trận này rất hao tổn tâm thần, nàng đã vẽ hai tiếng đồng hồ rồi, nàng phải nghỉ ngơi một lát sau đó mới vẽ tiếp được.
Kéo lại y phục cho Trầm Sát, nàng đưa tay chạm dưới mũi hắn, mặc dù hơi thở vẫn rất yếu ớt như Lâu Thất phát hiện ra đã rõ rệt hơn lúc trước một chút, trong lòng nàng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Trần Thập tưởng rằng cơn mưa này không quá lâu, nhưng không ngờ đã hơn một canh giờ qua đi, mưa chỉ nhỏ đi một chút chứ không có dấu hiệu tạnh.
Mưa không tạnh, họ đi đâu tìm củi khô để nhóm lửa? Tới tối nếu không đốt lửa bọn họ cho dù có thể cầm cự được nhưng đế quân như vậy thì làm sao có thể...
"Trần đại ca, chúng ta ra ngoài tìm xem có cái gì ăn không đã." Tiểu Ngũ nói xong liền đứng dậy.
Họ đã đợi lâu như vậy rồi, Lâu Thất vẫn không hề có bất cứ động tĩnh gì, cũng không ra ngoài, họ không dám làm phiền. Vừa dứt lời, giọng của Lâu Thất liền vọng lại từ phía sau.
"Y phục của người vốn đã ướt, nếu bây giờ lại ra ngoài dầm mưa, rất dễ bị cảm." Lâu Thất nói.
Tiểu Ngũ tưởng rằng Lâu Thất đang quan tâm tới hắn, ánh mắt thoáng vẻ cảm kích nhưng không ngờ lúc này trong lòng Lâu Thất chỉ có Trầm Sát, đâu có lương thiện tới vậy, ý của nàng là, bây giờ Trầm Sát rất yếu, nàng lo rằng bên cạnh có người bị cảm sẽ lây nhiễm cho hắn.
Đương nhiên nàng cũng không nghĩ cần phải giải thích việc này, vì thế, đây là một sự hiểu nhầm đẹp.