Đế Vương Sủng Ái

Chương 441 :

Ngày đăng: 14:18 19/04/20


Cuối cùng Lâu Thất cũng không đi gặp Liên Tâm công tử kia, chú thuật của hắn tuy lợi hại nhưng nàng cũng rõ ràng hắn không phải đối thủ của nàng. Giá trị lớn nhất của hắn chính là giúp đội ngũ dưới tay nàng học được chú thuật, đồng thời có cơ hội rèn luyện chân chính.



Chỉ học và rèn luyện một canh giờ mà đội ngũ kia của nàng đã thay da đổi thịt, trong ngoài không giống, thậm chí có mấy người còn ứng dụng rất tốt mấy chú thuật, vô cùng thuần thục.



Không thể không nói đây là một thu hoạch khác trong lần này.



Còn về lai lịch Liên Tâm thì nàng đã dạy Lâm Thịnh Uy một cách thẩm vấn khác. Chuyện này thực ra không phải rất khó, trong mấy lời trước đó của họ thì nàng đã biết tên Liên Tâm công tử là một tên háo sắc, chỉ cần một chú thuật mê tâm khiến hắn cho rằng nữ tử bên cạnh đang yểu điệu hỏi, vậy hắn sẽ nói hết lai lịch và mục đích đến Phá thành thôi.



Đương nhiên, đây cũng là vì tuy chú thuật của hắn giỏi, nhưng võ công lại bình thường, đánh hắn trọng thương sẽ khiến hắn chắc chắn không chống đỡ được Mê Tâm chú thuật.



Người khiến Lâu Thất đau đầu là Trương Mệnh!



Nội lực rất Trương Mệnh thâm hậu, tạm thời bọn họ không biết nhược điểm chí mạng của hắn, dùng Mê Tâm chú thuật cũng chỉ có thể hỏi ra những câu hỏi không quan trọng, còn về bí mật lớn là năm mươi vạn binh mã kia, hắn lại cắn chặt răng không chịu nói ra.



Dùng thuật thôi miên cũng vậy.



Có lẽ Trương Mệnh cũng biết đây là chỗ dựa duy nhất để bảo vệ được tính mạng của hắn.



Hắn không nói thì Lâu Thất cũng không phí nhiều thời gian lên người hắn. Điều quan trọng bây giờ là phải vẽ xong huyết trận trên người Trầm Sát.



Gần trăm thị vệ trúng chú thuật của Liên Tâm công tử, sau khi giải thì ai nấy đều đỏ mặt chột dạ, còn khí thế đám người Lâm Thịnh Uy ngược lại mạnh hơn chút. Bọn họ nghĩ đến mình học được chú thuật thì sau này không cần giống những thị vệ kia bị người khác thao túng đi đối phó người mình nữa. Dù sao thì đây cũng là một chuyện tốt đáng vui mừng. Vì thế nhiệt tình của đám người với chú thuật và trận pháp cũng tăng lên không ít.



Nơi này dù sao vẫn là ở trong núi, điều kiện kém nên Lâu Thất sợ ở đây mà xảy ra chuyện nữa thì không thể chuẩn bị chu toàn được. Vì vậy nàng vẽ huyết trận trên lưng Trầm Sát để áp chế trước, sau đó lệnh đám người thu dọn đồ, chuẩn bị xuống núi.



Lần này do Lâm Thịnh Uy đi trước dẫn đường, tất cả mọi người đều men theo dấu chân hắn đi nên, không ai rơi vào hư không, tất cả an toàn đi ra.



Con thú nhỏ kia, Lâu Thất bảo Tiểu Ngưu ôm, cho hắn nuôi dưỡng.



Đám tội phạm trong làng đều bị giết rồi, thôn làng...



Ngược lại chỉ còn chừng mười thôn nữ, họ đương nhiên không thể ở trong thôn làng máu tanh này, Lâu Thất bảo họ cùng quay về Thất thành, để cho Trâu Lễ phái người sắp xếp cho họ.



Bọn họ lại lần nữa đi vào ở trong phủ thành chủ.


"Vâng, vâng."



Hai người lùi ra, đóng cửa vào, lúc này Lâu Thất mới lộ ra vẻ lo lắng, nhảy bổ lên giường vạch chăn ra muốn kiểm tra tình huống thân thể Trầm Sát.



Rời khỏi nước thì toàn thân hắn lại bắt đầu kết băng, huyết trận ánh lên sắc đỏ, chỉ là thế này không hề khiến uy lực mạnh lên, ngược lại có nghĩa là sắp không thể áp chế, sắp bị phá giải rồi.



Không thể kéo dài nữa, nàng phải nhanh chóng vẽ huyết trận lên toàn thân hắn mới được.



Lâu Thất cởi giày lên giường, ngồi xếp bằng bên cạnh hắn, cắn ngón tay bắt đầu vùi đầu vẽ huyết trận.



Thiên Ảnh nghỉ ngơi xong quay lại thì thấy phòng đóng chặt cửa, hai tên sai vặt canh giữ bên ngoài đang ngáy, màn đêm âm u, mưa thu tí tách rơi xuống, hai người ôm lấy cánh tay, rõ ràng rất lạnh.



Hắn gọi hai người tỉnh dậy, sau đó hỏi mới biết chuyện xảy ra cách đây hai canh giờ.



Mới đó mà đã trôi qua hai canh giờ.



"Đế Phi."



Hắn muốn vào phòng nhưng hai tên sai vặt lại ngăn không cho hắn vào. Hắn chỉ có thể mở miệng, dù thế nào hắn cũng phải vào trong xem.



May Lâu Thất nghe thấy âm thanh của hắn, trả lời: "Thiên Ảnh, canh giữ bên ngoài."



Lâu Thất lên tiếng thì hắn coi như yên tâm một chút, thả hai tên sai vặt kia đi, ẩn thân canh giữ.



Hai canh giờ này Lâu Thất vẽ rất nhanh, đã vẽ huyết trận đến bụng Trầm Sát rồi. Nàng đang vẽ xuống dưới nữa, ánh mắt đột nhiên tiếp xúc đến một chỗ thì nhất thời sợ hãi nhảy dựng lên.



Trước đó lo lắng quá nên hoàn toàn không lo nghĩ nhiều, nhưng giờ vẽ đến đây nàng mới phát hiện có một vài chỗ không tiện vẽ...



"Khụ khụ."



Trầm Sát ho hai tiếng, mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Lâu Thất và ánh nhìn kinh hoảng tránh né, dáng vẻ kinh hoảng quẫn bách đó hắn chưa từng thấy qua.



Trên người lạnh lẽo, tầm nhìn của hắn dời xuống thân dưới của mình, nhất thời cũng giật mình lúng túng.