Đế Vương Sủng Ái
Chương 442 :
Ngày đăng: 14:18 19/04/20
Tuy đây không phải là lần đầu họ cùng sàng đồng chẩm, nhưng đây lại là lần đầu... hắn ta trông thẳng thắng như thế.
Nhưng hắn vốn tưởng rằng một người không sợ trời không sợ đất như nàng, lại cũng sẽ ngượng ngùng như thế. Nhìn dáng vẻ đỏ mặt của nàng, hắn chỉ cảm thấy con tin tê dại, không nhịn được bèn ôm lấy eo của nàng.
Sự va chạm này, khiến hắn gần như sắp rên thành tiếng.
Nàng không thắt chiếc thắt lưng đặc chế mà ngày thường nàng vẫn luôn dùng kia. Chiếc eo của nàng rất nhỏ rất mềm, và còn mùi hương chỉ thuộc về nàng phảng phất quanh cánh mũi, hắn bỗng cảm thấy trong cơ thể có một luồng màu nóng xông lên, cái nơi khiến nàng ngượng ngùng khi nãy bỗng nhiên ngóc đầu lên.
"A! Lưu manh!" Lâu Thất đang định kéo chăn đắp cho hắn, khi giơ tay ra, không ngờ vào đúng thời khắc đó, chỗ kia nổi lên, ngón tay của nàng lướt tới, ngón tay chạm vào nơi đó, nóng bỏng đến mức như muốn thiêu cháy linh hồn của nàng.
"Ưm..."
Trầm Sát rên lên, chân mày cau chặt, thứ cảm giác không thể miêu tả bằng lời, cũng không biết là sảng khoái hay đau khổ.
Thường ngày hắn lãnh khốc vô tình, nàng thì luôn kiên cường lợi hại, nhưng hai người này đều là trang giấy trắng không hề có kinh nghiệm về mặt này, chỉ cần một chút chạm nhẹ như thế cũng đã cảm thấy nóng bừng như lửa cháy.
Trầm Sát kéo chăn đắp kín người, nghiến răng trừng mắt nhìn nàng: "Sao bổn Đế Quân lại trở thành lưu manh rồi? Nàng là phi của bổn Đế Quân!"
Nói ra, cho dù hắn có làm gì nàng, thì đó cũng là một việc thiên kinh địa nghĩa!
"Xời!" Lâu Thất hất cằm, "Đợi bổn cô nương trở thành hậu của chàng rồi hẳn nói!" Sau khoảng thời gian ngượng ngùng, thấy hắn nhẫn nhịn đến mức gân xanh nổi đầy trán, nàng ta lại dung túng thêm một chút.
Nhưng khi liếc mắt nhìn đến chỗ kia, mặt vẫn nóng bừng.
Trong lòng nàng oàn thầm, hắn đúng là tên háo sắc, mới chỉ sờ vào eo của nàng thôi mà đã có phản ứng lớn như thế, khoa trương quá rồi đấy?
Nghĩ đến đây, nàng mới phát hiện ra một bàn tay của hắn vẫn còn ôm lấy eo nàng, nhiệt độ nóng hổi của lòng bàn tay khiến nàng không thể phớt lờ được.
Nàng đang định kéo tay của hắn ta thì lại bị kéo xuống, nằm lên ngực hắn, hắn bỗng lật người đè nàng xuống dưới. Bốn mắt nhìn nhau, Lâu Thất nhìn thấy đôi con ngươi của hắn phát sáng, mang theo ý cướp đoạt hung mãnh, ánh mắt ấy giống hệt ánh mắt của một con hổ đang đói khát, và con hổ ấy đang nhìn chằm chằm một con thỏ trắng nhỏ nhắn.
Câu nói này chấn động như sấm sét, truyền khắp cả Phá Vực, dấy lên vô số khủng hoảng và phản kháng.
Nhưng mặc kệ là kinh hoàng hay phản kháng, đều không thể ngăn chặn bước chân chinh phục của Trầm Sát. Hắn để lại năm vạn binh trấn thủ ba thành, mang theo mười vạn binh, với khí thế kinh người sử dụng cách thức trải thảm, san bằng thế lực của từng sơn trại một. Nếu gặp phải bách tính thì ép buộc gia nhập vào thế lực của Phá Vực. Nếu gặp phải phản kháng thì giết sạch không tha, cho dù máu chảy lênh láng cũng không thể lay động được tâm của hắn, mà còn khiến hắn càng máu lạnh hơn. Vụ động đất ở Cầm Sơn lúc trước, hắn phải vội đi tìm Lâu Thất, những thế lực kia dám liên hợp lại chặn đường ám toán hắn lúc nửa đêm, vậy thì đừng trách hắn hạ thủ không lưu tình.
Hắn vốn là người có thù tất báo, sao có thể bỏ qua như thế được.
Nhất thời, hoang nguyên Phá Vực khói lửa nghi ngút.
Cũng có người lén vào Thành Phá Vực muốn công chiếm hậu phương, nhưng có Lâu Thất ở đó làm gì có thể để người khác giở trò càn rỡ được? Mặc kệ có bao nhiêu người đến kết quả cuối cùng cũng chỉ có một đi không trở lại, ngay của Thất Thành, cũng được bảo vệ kín kẽ đến mức một con ruồi cũng không thể bay vào được.
Vài ngày sau, họ nhận được tin Bắc Phù Dung Đại công chúa Bắc Thương bị thích khách giết chết, điều này khiến họ cảm thấy chấn kinh. Trầm Sát quả thật có nghĩ đến việc muốn phá hoại liên minh của Đông Thanh và Bắc thương, nhưng không ngờ lại có người giúp hắn làm việc này rồi.
Khi Lâu Thất nghe thấy tin này nàng cảm thấy không tin, Bắc Phù Dung chết rồi ư? Với cách nhìn của nàng, Bắc Phù Dung cũng không phải là kẻ ngốc, sao có thể bị người khác giết trong kinh đô của mình một cách dễ dàng như thế?
Nhưng chưa đến vài ngày sau, dịch thừa truyền một tin khác đến.
"Cái gì? Bắc Phù Dung bị Hỏa giết?"
Ưng nhảy khỏi ghế, trên mặt hiện lên biểu cảm hưng phấn kích động, "Tên Hỏa kia rời đi lâu như thế, vừa trở về lại mang theo một niềm vui bất ngờ lớn như vậy."
Nguyệt cười nhàn nhạt: "Hỏa luôn là người thuộc phái hành động."
So với sự kích động hưng phấn của họ, Lâu Thất thì lại chống cằm suy nghĩ. Xem ra Hỏa Vệ Đại Nhân mới là người có năng lực mạnh mẽ nhất trong số Tứ Vệ, nhưng không biết tính cách sẽ như thế nào đây.
Phát hiện ra nàng trầm mặc, Nguyệt ho một tiếng: "Đế Phi đang lo lắng Hỏa không dễ gần ư?"
Ưng tiếp một câu: "Con người của Hỏa, cực kỳ tốt, người không cần phải lo lắng.
Lâu Thất nghe thế nào cũng cảm thấy không đúng lắm, nàng đảo tròng mắt, nhìn lướt qua khuôn mặt của họ, khựng lại một lúc mới nói: "Kỳ quái, vì sao ta lại phải lo lắng chứ?"