Đế Vương Sủng Ái

Chương 443 :

Ngày đăng: 14:18 19/04/20


Vì sai nàng lại phải lo lắng?



Trần Thập và Lâu Tín vốn đứng yên lặng sau lưng nàng, lúc này họ đều không nhịn được. Lâu Tín đang định lên tiếng, thì Trần Thập đã nghiêm mặt, nói một cách nghiêm túc: "Chưa bao giờ nghe nói đến việc chủ tử phải lo lắng thuộc hạ có thích mình hay không."



Câu này nói rất đúng!



Lâu Thấp liền giơ ngón tay cái lên về phía Trần Thập: "Cho ngươi 1000 cái like!"



Tuy nàng đến từ hiện đại, không hề có quan niệm sâu sắc về giai cấp, nhưng nếu đổi thành quan niệm hiện đại cũng có thể nói như thế này, nàng không phải là nhân dân tệ không phải kim ngân châu báu, có người không thích cũng là việc bình thường. Vả lại, Hỏa Vệ không thích nàng, không dễ tiếp xúc, chẳng lẽ nàng lại không thể sống tiếp được, đúng không?



Cùng lắm thì hắn đừng vờn qua vờn lại trước mặt nàng, mọi người nước sông không phạm nước giếng. Tất nhiên nếu nước sông cứ muốn phạm nước giếng, thì nàng sẽ cho hắn biết nước giếng có vị đắng hay ngọt.



Ưng sờ mũi, cảm thấy lúng túng, sao hắn lại quên mất rằng, cho dù Lâu Thất có không phải là Đế Phi, cho dù nàng có là một tì nữ, thì cũng chưa bao giờ thấy nàng ta lo lắng việc có tiếp xúc được với hắn hay không. Còn Tuyết nữa, đó mới thật sự là không chúng sống hòa bình được nhỉ, kết quả thì sao?



Họ chưa bao giờ nghĩ đến việc, Tuyết sẽ chết tại Phá Vực.



Nguyệt cũng nghĩ đến Tuyết. Nhưng nghĩ lại thì thật ra họ đều rất lạnh lùng, không hề cảm thấy bi thương hay bất bình vì Tuyết, thậm chí còn cảm thấy kết cục đó là do cô ta tự làm tự chịu.



Nghĩ như thế, người họ nên lo lắng là Hỏa.



Tuy Tuyết là một trong Tứ Vệ, nhưng chẳng qua cũng chỉ nể tình cô ta là hàng xóm khi bé của Đế Quân, số người có tình nghĩ thật sự chẳng qua cũng chỉ có ba, tình nghĩa của ba người họ được tích góp dần qua năm tháng qua gió mưa qua những lần cùng đánh thiên hạ.



"Nhưng chẳng phải một mình Hỏa Vệ Đại Nhân đi đến thảo nguyên ư, sao lại chạy đến Bắc Thương giết Bắc Phù Dung vậy? Võ công của hắn nếu so với Đế Quân thì thế nào?" Lâu Thất cảm thấy khó hiểu, giết người ngay tại kinh đô của Bắc Thương, Hỏa Vệ dũng mãnh như vậy sao?



Nhắc đến điểm này, Nguyệt cũng cảm thấy khó hiểu, "Võ công của Hỏa mạnh nhất trong số ba người chúng ta, trước đây hắn chỉ kém chủ tử một chút thôi, nhưng theo lý mà nói, một mình hắn cũng không thể có cách đi thích sát Bắc Phù Dung được."



Lâu Thất kinh ngạc.




Bách Trùng Cốc có thể xem như là ranh giới tự nhiên giữa Bắc Thương và Phá Vực, nếu không có Bách Trùng Cốc, cửa ngõ giữa Bắc Thương và Phá Vực sẽ mở rộng ra, nhưng có Bách Trùng Cốc rồi, thì chỉ còn đúng mỗi một con đường an toàn có thể đi qua, chỉ cần đặt một tốp ở đó là đã có thể bảo vệ chắc chắn.



Còn về vì sao lại xem Bách Trùng Cốc như một vách ngăn, là do bởi vì trong cốc không chỉ có trăm loại trùng tề tựu, địa hình cũng hiểm trở, còn có cả đầm lầy. Nơi nào có bách trùng thì nơi đó sẽ rất ẩm thấp, chứa khí độc, có người đi một chuyến vào trong thì làn da đã không ổn, đến khi đi ra thì nổi mụn nước thâm chí thối rữa, quả thật không phải là nơi dành cho người ở. Bách trùng tề tựu, ai biết được là những loại trùng gì? Ở trong đó, cho dù một con trùng nhỏ bò lên da cũng có thể khiến da bị tổn thương.



Thật ra năm xưa cũng nhờ vào Bách Trùng Cốc, nên Bắc Thương mới cho rằng vùng hoang nguyên Phá Vực sở hữu hoàn cảnh khắc nghiệt, thế là hoàn toàn không có hứng thú gì với một vùng hoang nguyên rộng lớn gì. Tất nhiên, ngoại trừ Bách Trùng Cốc ra, hoang nguyên Phá Vực quả thật cũng rất hoang vắng, dù là có bảo vật cũng đề sẽ cất giấu trong núi sâu, ai có thể biết được chứ.



Sau đó một vài người lung tung đều trốn đến đây, cũng khiến nơi này trở thành một vùng đất bốn không quản, mới hình thành cục diện như ngày hôm nay.



Lâu Thất không hề lề mề, dưới sự giúp đỡ của Thần Y, sau khi chuẩn bị đủ thuốc nàng liền dẫn theo Linh Đội cưỡi ngựa chạy đến Bách Trùng Cốc.



Bách Trùng Cốc rất rộng, đứng từ hướng của họ nhìn đi, cũng phải khoảng hai đỉnh núi, phần ở chính giữa chính là thông đạo, khi đến ngoài cốc đã có thể cảm hận được độ ẩm trong không khí tăng cao. Lúc này đang là mua thu, nếu là những đỉnh núi cốc núi khác, thì lá thu đã giăng đầu, thân cây khô héo, nhưng lá cây ở đây lại đều rất ẩm ướt, nơi mép lá có thể nhìn thấy sương đọng lại rõ ràng, đúng là có thể sánh với mùa xuân.



Thời tiết quá khô hanh khiến người ta không thoải mái, nhưng quá ẩm ướt cũng sẽ làm người ta thấy không dễ chịu chút nào, càng huống hồ gì dường như có không ít vật chất có độc lẫn trong không khí, lúc nãy khi vừa bước vào, họ liền cảm thấy có hơi tức ngực khó thở.



"Đế Phi, thuộc hạ kiến nghị nên bỏ ngựa đi bộ về phía trước." Lâm Thịnh Uy quan sát xung quanh, rồi chạy ngựa lên, nói khẽ với Lâu Thất.



Nhóm người Hỏa Vệ từ phía Bắc Thương chạy vào cốc, chắc vẫn chưa đến được chỗ này, họ phải đi vào trong sơn cốc, nói không chừng còn phải đi xuyên qua cả một sơn cốc. Họ rất bái phục giải độc đan đặc chế của Lâu Thất, nhưng ngựa thì lại không có, nếu ngựa tiến vào sơn cốc này thì chẳng khác nào hy sinh vô nghĩa.



"Ừ, toàn bộ xuống ngựa, đi bộ về trước." Lâu Thất nói xong, nhảy xuống khỏi lưng Đạp Tuyết trước tiên.



Đạp Tuyết hoàn toàn có thể dẫn dắt lũ ngựa này, nên nàng không hề thấy lo lắng.



"Trần đại ca, các người không sợ chỗ này sao?" Ấn Dao Phong tiến về trước hai bước, vừa hay có thể đứng sánh vai với Trần Thập.



Trần Thập chưa lên tiếng, thì Lâu Tín đã nhào đến: "Dao Phong cô nương cô sợ à? Ta sẽ bảo vệ cô."