Đế Vương Sủng Ái

Chương 45 :

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


Nàng quên mất, vị bên cạnh mình là người tính khí thất thường.



Thân là thị nữ của hắn, có phải nàng nên coi hắn là trời, không được nhìn người đàn ông khác quá lâu không?



Lâu Thất thấy rằng, điều này cũng quá bá đạo, nàng đâu phải hậu phi của hắn.



Có điều nghe ra sự tức giận trong lời nói của hắn, Lâu Thất quyết định vẫn là kẻ biết thời thế là tuấn kiệt, nàng lập tức bợ đỡ nhìn hắn cười nói: "Sao có thể chứ, chủ tử là nam nhân tuấn tú nhất thiên hạ."



Ọc. Nàng nói mà khiến mình muốn ói, cảm giác mình giống như chiếc gương thần trong truyện "Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn".



Gương thần ơi gương thần, hãy nói với ta, ai là nam nhân tuấn tú nhất thế gian.



Ờ, nàng lại hơi nghĩ ngợi quá đà rồi.



Nhưng dù nàng có quá trớn hay không thì câu nói của nàng cũng khiến cho ai đó nghe rất dễ chịu, sắc mặt dịu xuống rõ rệt, lại còn nâng ly lên kính về phía Đông Thời Ngọc.



"Đại công chúa điện hạ, nhị công chúa điện hạ của Bắc Thương Quốc tới"!"



Hai người đều đặt chén rượu xuống nhìn ra ngoài cửa.



Người chưa tới, gió nhẹ đã thổi vào, sau một hồi gió mát, lần này là cánh hoa rợp trời, những cánh hoa màu hồng, màu tím bay phấp phới trong sảnh, mang theo hương hoa thoang thoảng.



Tiếng sáo trúc bay bổng từ bên ngoài vọng lại, dẫn mọi người tới quang cảnh nắng xuân gió mát, chim chóc ríu rít, trăm hoa đua nở, cảnh sắc đẹp tươi.



Lâu Thất hào hứng chống cắm.



Woa, công chúa của thế giới này xuất hiện cũng hoành tráng tới vậy sao?



Gió nhẹ kia làm sao thổi tới vậy?


"Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương, ta tưởng rằng đó là thần vật trong truyền thuyết, không ngờ lại tồn tại thật sự."



"Nhưng nghe nói Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương vô cùng hung hãn, dũng mãnh, sức mạnh vô cùng, mỏ dài nhọn sắc bén sánh ngang bảo kiếm trong thế gian, bị mổ một cái nhất định sẽ mất mạng. Vật hung hãn như thế sao có thể săn được?"



"Ngọc thái tử, nghe nói máu của Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương vô cùng quý giá, cho vào thuốc có thể tăng trăm lần công hiệu của thuốc thường, mỏ ưng cũng có thể chế tạo thành vũ khí, vô cùng sắc bén, điều này là thật chứ?"



Đông Thời Ngọc mỉm cười gật đầu nói: "Không sai, có điều, cho dù máu và mỏ của ưng vương quý giá thế nào đi nữa cũng sao sánh bằng thuần phục nó, khiến nó phục vụ mình, dù sao thì sự hung hãn của ưng vương mới là thứ quý giá nhất."



Tiếng hít thở ngược lại vang lên, có người thậm chí còn kêu lên thất thanh.



"Ý của Ngọc thái tử là Bạch Ưng Vương đó đã bị bắt sống?"



Họ đều tưởng rằng, tốn công tốn sức có thể bắt giết ưng vương đã là rất lợi hại rồi, nhưng nếu là bắt sống thì đúng là điều không thể tin nổi. Vì nếu như bắt sống nó sẽ phải đắn đo rất nhiều, có nhiều chiêu số không thể sử dụng, vũ khí cũng không được dùng, Bạch Ưng Vương hung hãn là vậy, nếu không dùng vũ khí có thể bắt sống được, vậy phải tốn bao nhiêu nhân lực và công phu?



Vậy thì lễ vậy này đúng là đại lễ!



Tới Ưng và Nguyệt cũng đều tỏ vẻ vui mừng, có Bạch Ưng Vương, nếu như có thể thuần phục, uy danh của Phá Vực sẽ càng được lan truyền. Còn nữa, Đế Quân sẽ như có thêm một thị vệ hùng mạnh, không, một con Bạch Ưng Vương có thể sánh bằng hàng trăm thị vệ.



Đúng là quý giá!



Nhưng Đông Thanh quốc có được thần vật như vậy tại sao không giữ lại để dùng, lại hào phóng mang tới tặng Phá Vực?



Điểm này người có mặt tại đây đều nghĩ nát óc không ra.



Giá trị của Bạch Ưng Vương rất cao, hơn nữa chỉ có thể gặp không thể cầu được, cả đời này cũng rất khó gặp được con thứ hai, giữ lại cho mình người khác cũng không nói gì.



Đông Thời Ngọc giống như biết được nghi hoặc của họ, hắn thản nhiên gương cười nói: "Không giấu gì các vị, Đông Thanh chúng ta khi có được Bạch Ưng Vương cũng từng muốn giữ lại cho mình, đáng tiếc Bạch Ưng Vương quá khó thuần, Đông Thanh không ai có thể thuần phục được. Nếu như giết chết nó lại thấy quá đáng tiếc, dù sao Tuyết Sơn sinh ra được một ưng vương cũng không hề dễ dàng gì."



"A, là không có ai có thể thuần phục sao?"