Đế Vương Sủng Ái

Chương 46 :

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


"Như vậy cũng đúng, giết chết Bạch Ưng Vương thì thật đáng tiếc."



Trong sảnh, mọi người bàn tán sôi nổi.



Đông Thời Ngọc nói tiếp: "Nghe nói Đế Quân dũng mãnh, có lẽ Bạch Ưng Vương sinh ra vì Đế Quân, nếu như nó có thể thần phục Đế Quân thì cũng là một việc tốt đẹp, bởi vậy Đông Thanh ta quyết định tặng Bạch Ưng Vương cho Đế Quân."



Lời của Đông Thời Ngọc người khác không thấy gì, tâm tư của họ đều dồn hết vào Tuyết Sơn Ưng, không để tâm cho lắm, nhưng người trong Phá Vực thì không thể không để tâm.



Đông Thời Ngọc luôn miệng nhấn mạnh sự dũng mãnh của Trầm Sát, tưới hắn cũng không thuần phục được Ưng Vương há chẳng phải sẽ phụ danh dũng mãnh sao?



Sắc mắt Nguyệt vệ lập tức sa sầm, ngẫm nghĩ nhìn Đông Thời Ngọc.



Quả nhiên nghe Đông Thời Ngọc nói tiếp: "Đế Quân, Thời Ngọc có một điều muốn làm phiền, vì Bạch Ưng Vương vô cùng hung hãn, Đông Thanh ta không có ai có thể thuần phục, Thời Ngọc trong lòng cảm thấy rất tiếc nuối, chỉ muốn có thể nhìn thấy nó bị thuần phục, có thể mời Đế Quân thử thuần phục ưng vương ở đây để Thời Ngọc và các vị đây có thể mở mang tầm mắt không?"



Lâu Thất cũng nhìn về phía Đông Thời Ngọc.



Thuần ưng trước mặt mọi người?



Nghe nói, Bạch Ưng Vương đó đích thực vô cùng hung hãn, hơn nữa bẩm sinh có vương tính, vô cùng thù địch với những người muốn thuần phục mình, gần tới mức không chết không thôi.



Vì hắn cường hãn, nếu như cũng không thuần phục được nó vậy chỉ có hai kết cục, một là chết hai là gần chết. Không có ai có thể chỉ thử sau đó lành lặn rút lui.



Đông Thời Ngọc trước khi bắt sống được ưng vương chắc chắn đã tìm hiểu kĩ càng, không thể không biết điểm này. Hơn nữa họ đã thử thuần phục ưng vương, khi đó nhất định sẽ có rất nhiều người bị thương, Đông Thời Ngọc cũng không thể không biết. Bởi vậy thỉnh cầu này của hắn rất có dụng ý. Nhưng điểm này Lâu Thất tin rằng không có mấy người biết, vì theo nàng được biết chưa từng có ai bắt sống được ưng vương và thuần phục nó. Đương nhiên, lão đạo sĩ thối sao biết được những điều này thì nàng không rõ.



Nói chung, bây giờ chỉ có nàng hiểu rõ điều này. Những người khác chỉ biết ưng vương khó thuần phục, không thể nào biết rõ thế được.



Tới Ưng cũng tỏ ý băn khoăn. Điều này chứng tỏ hắn nghĩ việc này có thể thành công nhưng không biết mức độ nguy hiểm của nó, chỉ sợ Trầm Sát không thuần phục được mà đánh mất uy danh.


Lúc này, rào sắt bốn phía của lồng sắt đồng thời hạ xuống, Bạch Ưng Vương liền đứng dậy. Nó vừa đứng dậy mọi người lập tức bất giác nín thở.



Ưng vương toàn thân trắng muốt, lông vũ trên người đều trắng phát sáng, từ chiếc mỏ nhọn dài tới đỉnh đầu có một nhúm lông mao màu đỏ rực rỡ, điểm đỏ trong tuyết, đẹp tới mê hồn.



Khi nó đứng dậy, khí thế lập tức xuất hiện, cơ thể khổng lồ, vuốt sắc nhọn, hai mắt đen nhanh sáng quắc chứa đựng ngọn lửa phẫn nộ liếc nhìn Quách Phụng đứng gần nó nhất.



Bị ánh mắt đó liếc nhìn, Quách Phụng không khỏi khiếp sợ.



Nhưng mọi người đều đang nhìn hắn, lúc này hắn cũng không dám nói rút lui, đành phải liều mạng bước lên hai bước, giơ tay phải lên, làm động tác nén xuống, nội lực từ từ phóng ra, bao phủ lên người Bạch Ưng Vương. Kế hoạch của hắn là đầu tiên dùng áp lực bắt nó cúi đầu, như vậy nó sẽ phát hiện ra sự hùng mạnh của hắn, từ đó không dám nảy sinh lòng phản kháng.



Đáng tiếc, tưởng tượng rất tuyệt vời, hiện thực thì rất tàn khốc.



Nội lực vừa phóng đi, Bạch Ưng Vương liền kêu lên một tiếng dài, tiếng kêu chói dáy khiến các nữ nhân có mặt đều phải bịt tai lại, đồng thời cánh của nó dang rộng quạt mạnh về phía Quách Phụng. Cánh vừa dang ra, quả nhiên vô cùng to lớn, lực mạnh tới kinh người. Quách Phụng thầm kêu không ổn, cả người đã bị quạt bay đi, đập mạnh vào hòn non bộ ở phía xa sau đó ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.



"Trời ơi!"



Có người lẩm bẩm.



Hai vuốt của Bạch Ưng Vương bị vòng thép khóa chặt xuống một tấm thép nặng ở bên dưới, nếu không họ thực sự không dám đứng xem ở đây.



"Thật đáng sợ, không hổ là Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương."



Quách Phụng được thị vệ khiêng xuống, khi khiêng hắn ta đã hôn mê.



Vị chủ sự nói muốn thử lúc này hai chân mềm nhũn, mặt hắn cứng đơ nhìn về phía đại công chúa Bắc Thương, môi mấp máy định hỏi, hay là nàng lên trước đi, nhưng lòng tự tôn của đàn ông khiến hắn không thể hỏi lên lời.



Trầm Sát liếc mắt nhìn qua, hắn trong lòng sợ hãi, biết ý nghĩa trong ánh mắt này của Trầm Sát, cũng không dám lên tiếng nữa, hắn hít một hơi, thận trong vòng qua sau lưng Bạch Ưng Vương. Không thể trực diện đối đầu, hắn móc ám khí trong túi, chuẩn bị đánh lén. Ám khí của hắn đã tẩm độc nhưng độc tính không mạnh, chỉ có thể khiến người ta nhất thời không còn sức lực nữa, cũng không tính là làm bị thương ưng vương. Có thể khiến nó mơ màng một lát là được, thậm chí có thể cứu vãn thể diện cho hắn.