Đế Vương Sủng Ái

Chương 451 :

Ngày đăng: 14:18 19/04/20


Thúc Trọng Châu và Trầm Sát cũng coi như biểu huynh đệ, nhưng trước khi Trầm Sát xác định được thân thế thì hắn không nguyện ý xưng huynh gọi đệ với Thúc Trọng Châu, cho dù lúc này hắn đã thật sự tin tưởng Thúc Trọng Châu, hắn cũng không muốn gọi.



Trước đó, khi Thúc Trọng Châu ra khỏi Cầm Sơn, trở về Cửu Tiêu Điện thì Lâu Thất đã giao phó Tử Vân Hồ và Đại Bạch cho hắn, bởi vì nàng muốn dẫn Linh Đội đi rèn luyện, không có thời gian chăm sóc cho Tử Vân Hồ và Đại Bạch.



Tử Vân Hồ U U rất có linh tính, sau khi nghe nàng dặn dò thì rất ngoan ngoãn đi theo Thúc Trọng Châu, nhưng hôm nay khi hắn ôm U U tới đây thì U U đột nhiên kêu lên với Đại Bạch, sau đó Đại Bạch nghe lời nó, vọt xuống đây. Thúc Trọng Châu hoàn toàn nghe không hiểu gì.



Trầm Sát cũng nghe không hiểu, nhưng sau khi nhìn một lúc, hắn đột nhiên mở to mắ, quay đầu nói với Ưng: “Đại quân lui ra bên ngoài một dặm, chờ bổn Đế Quân trở về.”



Nói xong, hắn cũng không để ý tới bọn họ, chỉ ôm Tử Vân Hồ nhảy lên, chạy về hướng Bách Trùng Cốc.



“Ô ô...”



Tử Vân Hồ kêu lớn, dùng khí phách hiên ngang đứng trên vai Trầm Sát, giống như một vị tướng quân đang chỉ huy cho Trầm Sát chạy về phía trước.



Bạch Ưng Vương cũng huýt một tiếng thật dài, vỗ cánh bay lên, lập tức bay ra xa hơn mười trượng, tốc độ nhanh đến mức khiến cho người ta kinh ngạc.



Đoạn đường đi ngựa phải mất nửa ngày nhưng bọn họ lại chỉ cần nửa canh giờ đã đuổi đến Bách Trùng Cốc.



Trầm Sát ngồi xếp bằng trên lưng Bạch Ưng Vương, ánh mắt sâu xa.



Tốt nhất là Cao Ngọc Hổ nên cầu nguyện cho Lâu Thất bình yên vô sự, nếu không hắn sẽ san bằng Tùng Sơn, để cả nhà của hắn ta chết không có chỗ chôn.



Lâu Thất không biết là vận may của nàng tốt hay là nàng xui xẻo nữa. Bởi vì nàng thấy người kia lặng lẽ rời đi nên mới đuổi theo, không ngờ lại gặp vài chục nam nhân ăn mặc giống nhau, lặng lẽ chạy về phía bên này. Hai đám người họ gặp nhau thì đều nổi lên tâm lý phòng bị. Lâu Thất thấy vậy, nàng nhíu mày, nhảy lên một thân cây gần đó, bên trên cây có rất nhiều sâu róm nhưng khi nàng vừa nhảy lên thì sâu róm lập tức tản đi, có con không chạy kịp còn rớt từ trên cây xuống đất. Rất nhanh, bên người Lâu Thất đã không có dấu vết của bất cứ con côn trùng nào.



“Các hạ là ai?”



Phía đối diện có một người lên tiếng hỏi.
Nhiều người như vậy, mỗi người lại mang theo một quả lựu đạn đến đối phó với nàng sao? Trên mặt Lâu Thất vẫn duy trì nụ cười chế nhạo nhưng đầu óc đã nhanh chóng xoay chuyển. Một mình nàng thì không đối phó được nhiều lựu đạn như vậy, nhưng võ công của nàng mạnh hơn bọn họ...



Nghĩ như vậy, nàng lập tức giật vòng sắt phía trên, ném tới, đồng thời nhảy lên, chạy về phía cách đó không xa.



Điều này làm cho đám người kia không dám lao vào chỗ nàng, trừ phi bọn họ muốn bị nổ tung.



“Bùm!” Một tiếng, có vài tiếng hét thảm vang lên, máu me bắn đầy trời.



Quả lựu đạn vừa rồi đã trực tiếp làm bọn họ bị thương hơn mười người, nhưng không có ai tử vong.



“Chậc chậc, tệ thật!” Lâu Thất thử nghiệm uy lực của Bách Phá Đạn, sau đó tặc lưỡi lắc đầu. Đây chính là lí do mà nàng nói quả lựu đạn này quá đơn giản, bởi vì loại lựu đạn này của bọn họ tuy có thể đả thương người ở diện rộng nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng, có thể thấy rằng uy lực chưa đủ.



Chỉ là lời này của nàng rơi vào trong tai đối phương lại có vẻ giống như đang chế nhạo.



“Giết nàng ta! Dùng Bách Phá Đạn! Để nàng ta nếm thử tay nghề của quân sư!”



Đám người đều lấy Bách Phá Đạn ra, tập trung nhìn vào chỗ Lâu Thất, nhưng bọn họ lại lập tức ngây người kinh ngạc, bởi vì Lâu Thất lại ở ngay bên cạnh bọn họ, đi sát theo bọn họ như hình với bóng.



“Phân tán ra, đừng để nàng ta đi theo.” Vương thống lĩnh kêu lớn.



Khi Lâu Thất và đám tinh binh này giao đấu thì Trầm Sát đang bay trên không trung, tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng tìm được nơi phát ra động tĩnh lớn nhất, tìm được đám người Hỏa vệ.



Đại Bạch kêu lớn một tiếng, đáp xuống dưới.



“Mau nhìn, là Đại Bạch, Đế Quân, Đế Quân tới rồi!” Lâu Tín rất tinh mắt, lập tức nhìn thấy Đại Bạch ở trên không trung, kinh ngạc kêu lên.