Đế Vương Sủng Ái

Chương 457 :

Ngày đăng: 14:18 19/04/20


Lâu Thất kéo Trầm Sát sang một bên, trừng mắt hỏi hắn chuyện năm mươi tinh binh đó tưởng nàng ngốc à, vô duyên vô cớ sao lại có năm mươi tinh binh mang theo trái phá đến giết nàng? Hơn nữa hắn còn vội vàng chạy đến. Dùng đuôi tóc mà nghĩ cũng biết ở chỗ hắn đã gặp phải ai và xảy ra việc gì.



“Tùng Sơn Hổ Quân, là cái bẫy mà đại soái Cao Ngọc Hổ và con gái ông ta bày ra…”



Trầm Sát vừa nói được nửa câu này thì Lâu Thất đã nhướn mày, nhìn hắn cười nhạt: “Chờ đã, để ta đoán thử, Đế Quân chàng lại trêu ong dụ bướm rồi chứ gì? Nói xem, con gái của Cao Ngọc Hổ tên gì, trông có xinh đẹp không, thân hình có quyến rũ không?”



Nói đến câu cuối, nàng đã sáp đến gần hắn, ánh mắt sáng rực.



Trầm Sát tỉnh bơ như không, hờ hững nói: “Nữ tử đó nghe nói tên là Cao Anh Anh gì đó, trông thế nào thì bổn Đế Quân không biết, nhưng theo bổn Đế Quân đoán thì Diêm Vương Gia sẽ thích nàng ta.”



Câu này nói tuy giọng điệu hờ hững nhưng trong lời nói lại tràn đầy sát ý.



Lâu Thất lập tức đã bị sự tàn nhẫn của hắn lấy lòng: “Chàng nói rõ ràng cho ta nghe đi?”



Trầm Sát đâu phải là loại người có thể nói chi tiết những chuyện này nên hắn chỉ có nói mấy câu, rằng Hổ Quân của Cao Ngọc Hổ có một loại vũ khí gọi là Đạn Bách Phá, đã làm bị thương một trăm lính tiên phong của hắn, sau đó một mình Cao Anh Anh tìm tới bàn điều kiện với hắn.



Cách nói như vậy chẳng đặc sắc chút nào, nghe mà Lâu Thất cứ liếc mắt, bám riết đòi hắn nói lại chi tiết hơn.



“Ta dạy chàng nên nói thế nào nhé, chàng nói là Cao Anh Anh đó trông thế nào thế nào, tìm đến nói những gì, cô ta lại ra những điều kiện nào, còn nữa, tại sao phải sai người đến tìm ta.”



Trầm Sát bị nàng bám riết nên đành kể lại theo ý nàng một cách bất lực.



“Cao Anh Anh đó mặc y phục nam, tóc dài buộc cao, mặt mày có khí khái anh hùng…”



“Chàng còn nói chàng không biết trông cô ta thế nào!” Lâu Thất lập tức nhéo một phát vào eo hắn: “Không biết cô ta trông thế nào, sao lại biết mặt mày người ta có khí khái anh hùng?”



Trầm Sát lập tức cứng họng, trong lòng có một loại kích động muốn tóm nàng qua đó đánh vào mông. Chính là nàng cứ đòi hắn nói như vậy, hắn không nhìn rõ tướng mạo của Cao Anh Anh, chỉ nghĩ người ta đã là nữ cải trang nam, nếu muốn miêu tả thì chỉ có thể dùng tính từ trung tính khí khái anh hùng như vậy thôi, vậy mà cũng có thể bắt bẻ nữa.



“Bổn Đế Quân…”



Lâu Thất ngắt lời hắn: “Được rồi, biết cũng không có gì hay, ý của ta chính là nói, nhìn thì nhìn thôi, có gì đáng giấu giếm, dù gì nếu ta thấy mỹ nam thì dĩ nhiên cũng muốn nhìn lâu một chút, đây là chuyện thường tình của con người…”



“Lâu Thất!”



Trầm Sát cắn răng, nàng nhìn thấy mỹ nam nào rồi? Lại còn nhìn lâu một chút?
“Đế Quân Đế Phi hồi cung!”



Bên ngoài truyền đến giọng của cung nhân, Lâu Hoan Thiên đứng lên, hắn không thể chờ nổi một khắc, bước nhanh ra phía ngoài cửa phòng.



Lâu Thất và Trầm Sát vốn dĩ chạy về chuẩn bị một số thứ, sau đó còn phải đến quân doanh, không ngờ vừa về thì nghe nói Lâu Hoan Thiên đến rồi nên lập tức gác những việc đó lại, chạy đến phòng tiếp khách.



“Tiểu Thất!”



Lâu Hoan Thiên vừa nhìn thấy nữ tử tuyệt mỹ khiến hắn nhớ da diết đó thì lập tức nở ra một nụ cười vô cùng tao nhã, lại dùng khinh công lao về phía nàng, dang hai tay muốn ôm nàng thật chặt.



Mắt thấy sắp ôm được thì Lâu Thất đột nhiên bị người bên cạnh dùng một tay kéo qua, sà vào trong lòng hắn, khiến Lâu Hoan Thiên ôm hụt.



Lâu Hoan Thiên trừng mắt giận dữ nhìn Trầm Sát: “Ngươi đang làm gì thế?”



“Làm gì? Có kẻ háo sắc muốn vô lễ với ái phi của bổn Đế Quân, ngươi nói bổn Đế Quân làm gì?”



“Đó là tiểu muội của ta!”



“Vậy thì đã sao?” Trầm Sát nhướn mày.



Lâu Hoan Thiên lúc đó bắt đầu xắn tay áo: “Không thể nói chuyện được, nào đánh một trận đi!” Dựa vào cái gì mà tiểu muội hắn đã tìm bao nhiêu năm như vậy lại không thể ôm thì sao được chứ! Từ lần trước chia tay đến nay, ban đêm hắn chỉ ngủ hai canh giờ, đi ngày đi đêm chạy về nhà họ Lâu rồi lại chạy đến Phá Vực, nếu không phải trong lòng vẫn luôn nghĩ gặp được Tiểu Thất sẽ có thể ôm nàng thì hắn đã sớm mệt chết rồi. Hiện giờ Trầm Sát lại không để hắn ôm!



Đâu có thể được.



“Ngươi không phải đối thủ của bổn Đế Quân, chắc chắn muốn tự chuốc khổ à?”



“Khẩu khí cũng lớn đó!”



“Bổn Đế Quân trước giờ vẫn khiêm nhường.”



“Phụt! Ngươi đây mà gọi là khiêm nhường à!”



Lâu Thất ôm trán: “Hay là hai người cứ cãi nhau trước, ta về tắm rửa một chút, ăn chén chè rồi đến nhé?”