Đế Vương Sủng Ái

Chương 460 :

Ngày đăng: 14:18 19/04/20


Vốn dĩ Lâu Thất đã có bản lĩnh khiến người ta tức chết, bây giờ còn thêm một Lâu Hoan Thiên, đó là một người chỉ chờ xem tiểu muội nhà hắn định làm gì thì sẽ ra sức phối hợp. Hai huynh muội khiến Cao Anh Anh tức giận chỉ còn nửa cái mạng, cuối cùng nằm thở hổn hển nửa chết nửa sống ở đó, cộng với việc tóc cô ta bị Trầm Sát cạo mất hơn một nửa, chỉ còn một vòng ở xung quanh, trên đỉnh đầu thì trụi lủi, sau khi phun ra mấy ngụm máu, sắc mặt cô ta trắng bệch, thoạt nhìn vô cùng chật vật và xấu xí.



Tới khi bọn họ trở lại nơi đóng quân, Lâu Hoan Thiên đạp thẳng cô ta xuống, không chút thương hoa tiếc ngọc, cô ta rơi vào một đống cát bụi, cát bụi bay đầy vào mặt cô ta.



Ưng bước tới, nhìn thấy dáng vẻ của Cao Anh Anh, hắn nhíu mày rồi không nhịn được nói: “Dù sao cũng là một nữ tử, đối với cô ta như thế có khỏi quá đáng quá không?”



Khuôn mặt vốn cười hi hi ha ha của Lâu Hoan Thiên lập tức trầm xuống, hơi thở trên người hắn đột nhiên biến đổi, y hệt như tu la. Hắn lạnh lùng liếc nhìn Ưng, giọng nói âm trầm: “Đừng có nói cái gì mà không đánh nữ nhân với bổn thiếu chủ, ai dám bắt nạt Tiểu Thất nhà ta, đừng nói là nữ nhân, cho dù là trẻ con bổn thiếu chủ cũng đánh.”



Những người bên cạnh nghe vậy đều hơi khựng lại.



Ưng lại không nhịn được lẩm bẩm: “Đế Phi không đi bắt nạt người khác đã là tốt lắm rồi…”



Ý của hắn chính là Lâu Thất không dễ bị bắt nạt như thế, nhưng nghe được câu này, Lâu Hoan Thiên không chút suy nghĩ liền đáp lại hắn: “Nếu Tiểu Thất nhà chúng ta bắt nạt người khác, vậy thì chắc chắn người đó đáng bị xử lí!”



Đúng vậy, tóm lại chính là, có thế nào đi chăng nữa hắn cũng đứng về phía Tiểu Thất.



Lâu Hoan Thiên này đúng là muội khống.



Ừ, cái cách nói muội khống này cũng là vô tình nghe thấy từ chỗ của Lâu Thất.



Bời vì có tác dụng của tam sinh hoa, cũng bởi vì thời gian quá gấp, vì vậy lần này Lâu Thất không chế tạo quá nhiều bom, tổng cộng chỉ có mười lăm quả đã dọn hết được mấy ngàn Hổ Quân.



Lúc này, sự hỗn loạn trên núi dần dần bình thường trở lại, mọi chuyện được giao hết cho Ưng. Hắn dẫn binh đi dọn dẹp chiến trường, có tên nào chưa chết thì tiện tay đâm cho một nhát.



Lâu Thất nhìn thấy Trần Thập và Lâu Tín đi theo bên cạnh Ưng, nàng hơi thở dài.



Hai người này đúng là tai bay vạ gió.



Bọn họ trở lại Cửu Tiêu Điện, Hỏa vệ dẫn theo đám người A Mộc đã tới đó, còn Lâm Thịnh Uy dẫn linh đội trở lại nơi huẩn luyện của bọn họ để sắp xếp chăm sóc vết thương. Mấy người Trầm Sát và Nguyệt đương nhiên có rất nhiều chuyện phải nói với Hỏa vệ, Lâu Thất liền dẫn Lâu Hoan Thiên đi thăm linh đội, sau đó lại dẫn hắn tới Dược Điện của thần y, dùng thuốc trị thương được thần y làm từ những thứ hay ho mà nàng đưa, những vết bầm tím trên mặt nhạt hắn đi rất nhiều chỉ trong chốc lát.



Nàng bảo Tiểu Trù sắp xếp cho Lâu Hoan Thiên đi rửa mặt trước, Nhị Linh cũng dặn phòng bếp làm hai bàn thức ăn thịnh soạn, một bàn đặt trong phòng ăn của Nhị Trọng Điện, một bàn đặt ở Tam Trọng Điện.


Lâu Hoan Thiên không thể nào tin tưởng được, điều này không hợp với lẽ thường.



“Mẫu thân đi với con đi, đi tìm Tiểu Thất, chúng ta đi nhận muội ấy về, mẫu thân cũng nôn nóng muốn gặp muội ấy đúng không?”



Bao nhiêu năm qua, Tiểu Thất không được ở cạnh mẫu thân đã là một điều uất ức lớn rồi, hắn cảm thấy cùng nhau đi nhận muội ấy mới là sự quan ái tốt nhất dành cho muội ấy.



Nào ngờ Vân U lại lùi về sau mấy bước, lắc đầu: “Tiểu Thất sống tốt là được rồi, Thiên Nhi, con đừng đi quấy rầy cuộc sống bình yên của Tiểu Thất…”



“Mẫu thân, ý của mẫu thân là sao? Mẫu thân không định nhận lại Tiểu Thất sao?”



Vân U không nói thêm gì nữa.



Tiếp theo bà nói là nhức đầu, ngủ cả một ngày trong phòng, bà khóa cửa phòng, ngay cả hắn cũng không gặp. Chuyện kì lạ nhất là Vân bá ở bên cạnh bà lại trông chừng hắn, không cho hắn ra ngoài.







Võ công của Vân bá rất cao, nhưng sao có thể ngăn được huynh chứ? Mẫu thân vẫn không muốn đi, huynh sợ bọn muội phải đợi quá lâu, chỉ đành tới Phá Vực một mình trước.”



Kể hết tình hình lúc đó ra, Lâu Hoan Thiên lại uống ba chén rượu liên tiếp.



Lâu Thất im lặng không lên tiếng.



“Tiểu Thất, sao muội không nói gì?”



Lâu Thất nhìn hắn, nàng đăm chiêu nói: “Có lẽ, có một chuyện về muội mà ca ca không biết.”



Chỉ với những điều này, nàng cũng sẽ không đưa ra phán đoán ngay, cho rằng mẫu thân ruột không thích nàng, không có tình cảm với nàng. Dù sao trong giấc mơ mà nàng từng mơ thấy, Vân U vẫn rất thương nàng, nữ nhân dịu dàng đó sao có thể thờ ơ với con gái ruột của mình được?



Nghe nàng nói vậy, ánh mắt của Lâu Hoan Thiên sáng lên, hắn nhìn nàng bằng vẻ mặt vui vẻ và nuông chiều: “Huynh biết ngay là Tiểu Thất khéo léo nhất mà!”



Nữ tử bình thường mà nghe được mẫu thân ruột của mình có phản ứng như vậy sẽ cảm thấy đau lòng hoặc oán giận, nhưng Tiểu Thất nhà hắn lại rất tỉnh táo và lí trí, cũng không trách mẫu thân, điểm này tốt lắm!