Đế Vương Sủng Ái

Chương 459 :

Ngày đăng: 14:18 19/04/20


“Tiểu Thất, muội không trò chuyện với đại ca trước được sao?”Lâu Hoan Thiên cất cao giọng, lại động vào vết thương, hắn hít vào hột hơi.



Hắn tưởng rằng Lâu Thất sẽ không nhịn được mà hỏi về chuyện của mẫu thân trước, lần này hắn trở về đã gặp được chuyện gì, sau khi nghe được chuyện của nàng mẫu thân có phản ứng ra sao, chẳng lẽ đây không phải là những chuyện mà nàng quan tâm nhất sao?



Lâu Thất nhìn về phía hắn, nàng khẽ mỉm cười: “Ca ca, có người bắt nạt ta.”



Có người lấn đến trên đầu nàng, ép cưới nam nhân của nàng, còn phái năm mươi tinh binh mang theo hàng chục hàng trăm quả Bách Phá Đạn tới để giết nàng, sao nàng có thể nhịn được.



Từ trước tới này nàng luôn có thù báo thù, có thể báo được thì sẽ báo trong ngày, không thể báo…



Những kiểu như Nạp Lan Họa Tâm, nàng chưa từng quên đi một ngày nào, chắc chắn sẽ có cơ hội.



“Cái gì? Ai dám bắt nạt muội?”



Vừa nghe thấy có người bắt nạt nàng, sắc mặt của Lâu Hoan Thiên lập tức trầm xuống: “Là kẻ nào?”



“Tùng Sơn Hổ Quân, nghe nói thiên kim của đại soái hổ quân muốn giành Đế Quân với muội, còn phái người tới giết muội.” Đây là lần đầu tiên Lâu Thất được hưởng thụ cảm giác đi mách lẻo, cầu xin phụ huynh, đôi mắt mỹ lệ vô song kia chớp chớp, như đang hỏi Lâu Hoan Thiên, ca ca, huynh không giúp muội đứng ra sao?



Sao Lâu Hoan Thiên có thể chống đỡ được, vốn hắn đã đặt muội muội bảo bối này ở trong tim, bây giờ nghe nói có người bắt nạt nàng, hắn lập tức nổi giận.



“Đúng là chán sống, đi, ca giúp muội đánh bọn chúng!” Nói rồi hắn liếc nhìn Trầm Sát: “Mặc dù tên này cũng thường thôi, nhưng Tiểu Thất nhà ta cũng không nói là không cần, không cho phép kẻ khác giành được!”



Khuôn mặt Trầm Sát đen sì lại, đây chẳng phải lời gì tốt đẹp đúng không?



Phía sau Cửu Tiêu Điện có một bên là nơi an táng cha mẹ của Trầm Sát… dù chỉ là quần áo và di vật. Một bên còn lại thì hoang vắng, chỉ là một mảnh rừng, trên sườn dốc có một cái đình sáu góc được xây bằng vật liệu thừa của lúc kiến tạo cung điện.



Thí nghiệm bom ở đây là thích hợp nhất rồi.



Cả đoàn người mong ngóng đi theo sau Lâu Thất.



“Đế Phi, có chuyện gì cần thuộc hạ không?” Thiên Nhất và Địa Nhị cũng theo tới.



Lâu Thất lắc đầu một cái, dùng nội lực của nàng mà không thấy có người ở trong cánh rừng hoang kia là được rồi, không cần chuẩn bị gì cả.
Hai con đường này, trong vô số ban đêm, cô ta đã từng chọn tới chọn lui, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có kết cục thứ ba!



“Ai cho phép ngươi nhìn muội muội của bổn thiếu chủ như vậy?” Chân của Lâu Hoan Thiên dùng lực một chút, đạp cô ta xuống một lần nữa. Nữ nhân này đã xấu thì chớ, tóc còn rụng cả một mảng lớn, vậy mà dám giành phu quân với Tiểu Thất, còn muốn giết muội ấy, đúng là giết chết một vạn lần cũng không thể giải tỏa cơn tức của hắn.



“Lâu Thất! Dựa vào đâu chứ, dựa vào đâu mà ngươi thắng được ta!”



Cao Anh Anh hét lớn lên, cô ta không phục, cô ta không phục!



Lâu Thất dùng ngón út kéo tai lên, nói bằng giọng điệu ghét bỏ: “Dựa vào đâu? Được làm vua, thua làm giặc, vốn cũng chẳng có gì để nói. Nhưng nếu ngươi muốn hỏi cho ra lẽ thì ta cũng thiện lương. hào phóng nói cho ngươi biết. Nắm đấm của ta cứng hơn ngươi, bản lĩnh cao hơn ngươi, may mắn hơn ngươi, ừ,” nàng kiêu ngạo liếc xéo cô ta, nói mà khiến người ta phải tức chết: “Còn xinh đẹp hơn ngươi nữa, chọn bất cứ một cái nào ra cũng có thể thắng ngươi!”



Chẳng phải Cao Anh Anh rất kiêu ngạo sao? Cô ta ỷ vào Hổ Quân và chỗ dựa là cha cô ta, một mình xông vào doanh trướng của Trầm Sát, ép cưới một cách phách lối. Bây giờ nàng kiêu hơn cô ta, ngạo hơn cô ta, có một số người phải xử lí thì mới đươc.



“Chậc chậc, Tiểu Thất, da mặt của muội thật là dày.” Lâu Hoan Thiên sảy chân, suýt chút nữa thì để Cao Anh Anh tránh thoát.



“Đa tạ đại ca khích lệ.” Lâu Thất cười ngọt ngào với hắn.



Phụt.



Trong ngực của Cao Anh Anh ứ đọng một hồi, không nhịn được phun ra một ngụm máu.



“Ngươi đang gội đầu cho tinh binh của Hổ Quân bên dưới à.” Lâu Thất chớp chớp mắt: “Có bản lĩnh phun thêm vài ngụm nữa đi.”



Phụt.



Quả thực Cao Anh Anh lại bị nàng kích thích phun thêm một ngụm nữa.



Lâu Hoan Thiên cạn lời rồi nói: “Cao tiểu thư, mặc dù muội ấy là tiểu muội của ta, nhưng ta đứng về phía ngươi nói với ngươi một câu, thật sự ngươi không cần nghe lời muội ấy như vậy…”



Phụt.



Ngụm máu thứ ba lại phun ra.