Đế Vương Sủng Ái

Chương 472 :

Ngày đăng: 14:18 19/04/20


Sau khi hai thị nữ đỡ cùng hét lên rồi đẩy người ra.



Đây là cái quỷ gì chứ!!!



Đại tiểu thư của bọn họ là mỹ nhân có tiếng ở Tùng Sơn, là nữ tướng mà ba vạn Hổ quân ngầm ái mộ, thế nhưng trước mắt họ là cái quỷ gì đây? Tóc tai tán loạn từng sợ một, đỉnh đầu trọc lốc một mảng lớn, mắt cũng sưng vù chỉ có thể híp lại thành hai đường, khóe miệng cũng bị bầm tím đến méo xệch...



Đây là đại tiểu thư của hó ao?



Lâu Thất và Trầm Sát lại không hề ở lại, cưỡi Đại Bạch xông thẳng vào màn đêm hun hút trở lại doanh trướng.



Sau khi họ rời đi không bao lâu, trong phủ Cao đại soái Tùng Sơn liền vang lên một hồi hoảng loạn.



"Đại soái mất rồi!"



"Đại tiểu thư đi rồi!"



"Phu nhân, phu nhân!"



Trong trận kêu la thảm thiết đó, thỉnh thoảng lại có người ngã xuống.



Khi Hổ quân mới nhận được tin tức này không bao lâu liền nghênh đón sự tiến công của đại quân Trầm Sát. Phía chúng lòng người hoảng loạn, như rắn mất đầu, đại quân Trầm Sát lại hung hăng tiến tới.



Chúng phái người đi tìm Tố ư phụ, thế nhưng Tố sư phụ vẫn luôn ở trong phủ sư gia rất ít khi ra ngoài lại chẳng rõ là đi đâu, không có ai tìm thấy tung tích của ông ta.



Đại quân của Trầm Sát vẫn như trước kia, chỉ là số lượng người bị hụt đi nên cũng thô bạo hơn nhiều, cũng chẳng rõ sao họ có thể tìm được đường, Tùng Sơn rõ ràng có rất nhiều địa đạo bí mật do chúng đào đều bị đối phương tìm ra hết, có cái bị lấp lại, có cái bị phóng hỏa tạo khói đặc, có cái lại bị chìm trong nước, có cái trực tiếp bị người xâm nhập vào, đã giết tới hậu phương của chúng.



Nghe nói Hổ quân am hiểu mấy trò xảo quyết gian trá, Trầm Sát lại không thể làm vậy, chỉ có thể trực tiếp áp chế, lời này là ai nói chứ?



Là ai nói?



Tố sư gia.



Thế nhưng giờ nhìn xem, đại quân của Trầm Sát quả thực hành tung còn quỷ dị hơn chúng, Tố sư gia giờ lại đi đâu?



Lâu Thất đưa Trần Thập và Lâu Tín cùng tới chiến trường, có điều, lần này lập đại công là Tử Vân Hồ U U. Những mật đạo đó đều là do U U tìm ra.



Phó soái bố trận hành quân lần này, là nàng.




Trong đình có che rèm trúc chắn gió, đặt lò than bạc ở trong, trên bàn còn đặt rất nhiều hoa quả rươi, Nhị Linh còn lấy cho Lâu Thất một cuốn thoại bản tới coi.



Hỏa đột nhiên có cảm giác năm tháng trôi qua thật an nhàn, thế nhưng đột nhiên lại bừng tỉnh.



Vị này, lần đầu gặp mặt chính là ở nơi như Bách Trùng Cốc, sao có thể đặt cảm giác đó vào nàng được chứ?



Lâu Thất chỉ thấy hắn bừng tỉnh, trong lòng lại có chút thất vọng.



Những thứ trong đây do Tiểu Trù và Nhị Linh bài trí, thế nhưng vừa rồi nàng chẳng phải cũng chưa từng nghĩ, thử xem bầu không khí này có khiến Hỏa thả lỏng một chút, sau đó nói những chuyện mà nàng muốn biết ra không.



Chỉ là năng lực tự chủ của hắn xem ra cũng không tệ.



"Mời Hỏa Vệ ngồi."



Hỏa cũng không nhiều lời, liền ngồi xuống ở một nơi cách nàng xa nhất.



"Lần này chúng ta tới Tùng Sơn, phát hiện bên người Cao Ngọc Hổ có một sư gia, biết cổ thuật, biết chế vũ khí, điều quan trọng nhất là, còn biết cơ quan thuật, hơn nữa, hắn ta họ Tố." Lâu Thất cũng chẳng quanh co lòng vòng nhiều. Sở dĩ nàng tìm Hỏa Vệ, là bởi nàng cảm thấy những thức mà Ưng và Nguyệt biết chắc chắn sẽ không nhiều, nếu không thì trước đây nàng đã sớm nhìn ra rồi, thế nhưng Hỏa Vệ thì không hẳn, với năng lực của hắn, lại có quãng thời gian đi theo Trầm Sát lâu nhất, những thứ hắn biết có lẽ sẽ nhiều hơn Nguyệt và Ưng phần nào.



Quả nhiên, vừa nghe nàng nói vậy, đồng tử của Hỏa liền khẽ co lại. Có lẽ người khác không thể nhìn ra sự khác thường gì, thế nhưng Lâu Thất lại nhìn ra được.



Hỏa biết.



Nói trên một phương diện khác thì, có thể chứng tỏ rằng giữa Trầm Sát và Trầm Vân Sơn, quả nhiên vẫn có chuyện gì đó mà nàng không biết.



Trong lòng Lâu Thất nổ bùm một tiếng, trên mặt lại chẳng có biểu hiện gì, chỉ nhìn Hỏa.



Bộ dạng ngập ngừng không nói hết của nàng như vậy, là khó tiếp lời nhất. Hỏa không biết nàng thực sự muốn nghe điều gì, nàng rốt cuộc đã biết những gì.



"Đế Quân bắt được sư gia đó sao?" Hắn hỏi.



Xem ra, Vân muốn nghe xem kết cục của Tố sư gia kia rồi mới quyết định xem là nên nói gì. Hỏa Vệ nom khá thẳng thắn bộc trực, quả nhiên lại không hề ngốc như vậy.



Lâu Thất nhướn mày nói, "Chịu thôi, ta về trước mà."



Thực ra thì đã không thấy Tố sư gia đâu nữa rồi, thế nhưng nàng lại không nói.