Đế Vương Sủng Ái

Chương 49 :

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


Bạch Ưng Vương Tuyết Sơn đáp xuống, thế tới hung hăng mạnh mẽ, thế nhưng giây phút mà nó đáp xuống đất, chỉ thấy đôi tay trắng muốt của Lâu Thất khẽ vỗ nhẹ đầu nó, giongj nói mang theo sự hờn dỗi, "Chậm thôi chứ Đại Ngốc!"



Bạch Ưng Vương Tuyết Sơn vốn đang khiến người khác sợ phát khóc vậy mà lại thật sự nghe lời nàng, giảm tốc độ, nhẹ nhàng hạ cánh xuống đất, không phát ra chút âm thanh nào, hơn nữa còn rát vững vàng.



Sau đó nó thu lại đôi cánh, cúi thấp đầu.



Trong ánh mắt tựa như gặp quỷ của quần chúng, Lâu Thất trượt xuống khỏi cổ nó như cầu trượt, hai chân vừa chạm đất liền quay đầu vỗ về khen ngợi nó, "Đại Ngốc ngoan quá!"



Đại Ngốc... Đại... Ngốc... Ngốc...



Trong vườn hoa, tất cả mọi người ngổn ngang trong gió. Dám hỏi vị cô nương này, ngươi thật sự đặt tên cho Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương sao? Ngươi dám có chút ra uy này sao? Ngươi dám sỉ nhục Ưng Vương sao?



Lúc này, một mỹ nữ lớn gan cho rằng Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương đã bị thuần phục rồi liền nhẹ nhàng đi qua muốn đưa tay vuốt đôi cánh trắng như tuyết của nó, Bạch Ưng Vương lật cánh một cái, đập bay cô ta ra ngoài.



"Aaaa!"



"Ầm!" Tiếng đồ vật nặng rơi xuống đất vang lên.



Quần chúng chảy mồ hôi.



Lâu Thất đưa tay ấn lên bụng, nói với Trầm Sát, "Chủ tử, đói quá, bữa tiệc có còn tiếp tục không vậy?"



"Tiếp tục."



Giờ Trầm Sát càng nhìn nàng lại càng thấy thuận mắt.



Huống hồ nàng còn vừa lập công lớn như vậy, thuần phục Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương, Đông Thanh quốc chẳng ai làm được, nàng vậy mà lại có thể làm! Đúng là tăng thể diện cho hắn, hắn thích, cực kỳ thích.
Bắc Phù Dung cố gắng nuốt lại ngụm máu tức giận xuống, lộ ra một nụ cười, "Đế quân nói gì vậy, Phù Dung sao lại dám sai bảo Lâu Thất cô nương được chứ, bản lĩnh Phù Dung không bằng Lâu Thất cô nương đã là chuyện xấu hổ vô cùng rồi, chỉ là muốn kính Lâu Thất cô nương một ly rượu, cảm tạ ơn cứu mạng của Lâu Thất cô nương lúc trước mà thôi."



Đây lại là lời nói thật, lúc trước Lâu Thất đã cứu Phù Dung một mạng tren lưng chim ưng.



Theo lý mà nói, ơn cứu mạng của Bắc Thương Đại công chúa thì tương xứng với ly rượu này. Thế nhưng, thân phận của Lâu Thất chỉ là một thị nữ, nói khó nghe thì chính là, Bắc Thương Đại công chúa là khách quý, nàng ta gặp phải nguy hiểm ở Phá Vực, thị nữ thị vệ của Phá Vực hi sinh tính mạng để cứu nàng ta cũng là lẽ dĩ nhiên! Đây chính là trật tự nghiêm ngặt của xã hội không ở hiện đại.



Vì vậy, hành động kính rượu của Bắc Thương Đại công chúa sẽ khiến người ta cảm thấy việc làm của nàng là một điều đáng quý, biết ơn báo đáp, cũng không vì thân phận của đối phương thấp kém mà phớt lờ đi.



Trái lại, đối với Lâu Thất, ly rượu này nàng nhận lấy thì không đúng, mà không nhận thì lại càng sai hơn, xem ra có chút muốn làm khó mình đây. Bởi nếu như nàng nhận lấy ly rượu này sẽ khiến người ta cảm thấy nàng vênh váo, ỷ vào ân tình mà lại dám để công chúa kính rượu. Còn nếu như nàng không nhận, vậy thì lại càng quá đáng hơn, công chúa một nước đã kính rượu nàng rồi, cũng chỉ là một thị nữ mà thôi vậy mà lại dám không nhận!



Lâu Thất không phải không hiểu chuyện này, chỉ là cô lười để ý những thứ này mà thôi. Vì vậy cô nhìn về Trầm Sát.



Trầm Sát không nói hai lời liền nâng chén rượu trước mặt nàng lên, ra hiệu với Bắc Phù Dung, "Đại công chúa khách khí rồi, ly rượu này ta sẽ uống thay Lâu Thất." Nói xong cũng không để Bắc Phù Dung có cơ hội mở miệng, ngửa đầu uống cạn ly.



Những người ở dưới đều hít một ngụm khí lạnh. Nhìn chỗ ngồi kia là biết chắc chắn Lâu Thất có vị trí không tầm thường trong lòng Trầm Sát, thế nhưng hoàn toàn không ngờ được rằng lại không tầm thường đến như vậy! Đây rõ ràng là quang minh chính đại che chở cho nàng mà!



Lâu Thất này lẽ nào thật sự chỉ là một thị nữ thôi sao?



"Ha ha, Lâu cô nương." Đông Thời Ngọc lúc này cũng nâng ly lên, ra hiệu với Lâu Thất, "Thời Ngọc vô cùng ngưỡng mộ bản lĩnh của Lâu cô nương, ly này, Thời Ngọc kính Lâu cô nương, mong Lâu cô nương nể mặt."



Ngọc Thái tử Đông Thời Ngọc đây là đang nâng thân phận của nàng lên, còn hắn gần như cũng chỉ ngang hàng với nàng mà nói chuyện.



Lâu Thất ngửi thấy mùi hương của rượu này cũng không tồi, cảm thấy uống một ly cũng chẳng sao, lại ra hiệu cho thị nữ đằng sau rót đầy, đang muốn nâng lên thì Trầm Sát đã đưa tay ra tiếp lấy, nói với Đông Thời Ngọc, "Lâu Thất không chịu nổi rượu, ly này của Ngọc Thái tử, bổn Đế quân cũng thay nàng uống." Nói xong lại uống cạn thêm lần nữa.



Đông Thời Ngọc mỉm cười, cũng một hơi uống cạn, Lúc ngồi xuống lại nhìn Lâu Thất một cái.