Đế Vương Sủng Ái

Chương 50 :

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


"Được rồi, Lâu Thất đói bụng phải ăn, nếu muốn kính rượu thì cứ đưa bổn Đế quân là được." Trầm Sát nói rất tự nhiên, hoàn toàn chẳng để ý sau khi nói những lời này ra thì người khác sẽ nghĩ gì.



Nữ nhân này, hắn bảo vệ được thì sẽ bảo vệ, vậy thì có sao? Trầm Sát hắn muốn bảo vệ một nữ nhân chẳng lẽ lại còn phải che che giấu giấu. Nàng còn phải ăn, làm gì có thời gian mà ứng phó với đám người không ngừng kính rượu này chứ.



Lâu Thất quả thực yêu hành động của hán vô cùng, giơ ngón cái với hắn, sau đó thật sự chẳng quan tâm chú ý tới gì khác mà bắt đầu càn quét bàn tiệc.



"Đế quân, Lan cô nương các nàng đã chuẩn bị biểu diễn tài nghệ, có để các nàng lên không ạ?" Ưng nhìn thấy Lâu Thất đang vùi đầu vào ăn, trong lòng rất muốn cười, chỉ đơn giản tiến lên kéo sự chú ý của mọi người ra khỏi người nàng.



Tối nay hắn cũng bị nàng dọa sợ phát khiếp, vừa nghĩ tới tình cảnh nàng ngồi trên lưng ưng xông thẳng lên trời, cho tới giờ tim hắn vẫn đập thình thịch. Thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện nàng vậy mà lại có bản lĩnh thuần phục Ưng Vương đó, cưỡi ưng từ trời cao đáp xuống như vậy, hắn lại thấy nhiệt huyết sôi trào.



Nữ nhân chết tiệt này, vậy mà lại có bản lĩnh tới vậy, có bản lĩnh vậy mà chẳng nói cho hắn biết! May mà hắn vẫn luôn coi nàng là một liều thuốc giảm đau trời sinh quái dị của chủ tử, coi nàng ta là một nữ nhân đáng ghét vừa đanh đá lại rất sợ chết.



"Chuẩn." Trầm Sát cũng nhớ tới mấy nữ nhân kia, quả đúng là đã nói có chuẩn bị tiết mục gì đó.



Mọi người cũng đã chịu đói nửa ngày, giờ mỹ thực còn không ngừng được mang, Lâu Thất thì rõ ràng đã được Trầm Sát bảo hộ, bọn họ căn bản cũng chẳng dám tiến lên làm càn, chẳng bằng ăn no uống kỹ, rồi lại ngắm mỹ nữ biểu diện tài nghệ.



"Nghe nói, Lan Y cô nương, thiên kim của thành chủ trước đây của Phá Vực mới là một mỹ nữ tài mạo song toàn đó nha, năm đó khi tuổi còn nhỏ đã nổi danh thiên hạ rồi."



"Thật sao? Chẳng phải còn có một vị thiên kim thủ phủ của Đông Thanh quốc cũng ở Cửu Tiêu Điện sao?"



"Ôi, nói như vậy thì có phải Đông Thanh quốc đã sớm có khả năng liên hôn với Phá Vực rồi không?"



"Ngươi đùa gì vậy, hai vị công chúa của Bắc Thương người ta đã tự mình tới rồi, Đông Thanh chỉ có một thiên kim thủ phủ có thể sóng vai cùng hay sao?"



Tuy những lời bàn tán này rất nhỏ tiếng, thế nhưng vẫn không ngừng câu được câu mất truyền vào tai bọn họ. Lâu Thất đang ngồi ăn như có điều suy nghĩ liếc Trầm Sát một cái, xem ra, tuy hắn đã làm chủ của Phá Vực nhưng uy danh vẫn không đủ nhỉ, dù sao thì mấy nước Đông Thanh, Bắc Thương, Nam Cương, Tây Cương đều lớn hơn Phá Vực rất nhiều, hơn nữa niên đại lập quốc cũng dài hơn, binh hùng tướng mạnh, mà trước đây Phá Vực chẳng qua chỉ là một thành vực độc lập. Hắn gây dựng nên Phá Vực, hiện giờ chỉ có thể coi là đang trên con đường kiến quốc mà thôi.



Bản lĩnh và uy danh của hắn tuy đã gây nên tác dụng khiến người kinh sợ, cũng khiến mấy quốc gia khác phải nghĩ tới chuyện liên hôn, thế nhưng, vẫn không có chẳng ít người không thực sự thần phục hắn từ đáy lòng mình.


Trong mắt Trầm Sát bùng lên sát ý lạnh lùng, cầm lấy đôi đũa bạc trên bàn muốn phóng qua, Lâu Thất ngăn lại tay của hắn. Trầm Sát nhíu màu, cũng không còn kịp nữa liền vung tay lên, chưởng phong quét qua đánh rớt thanh kiếm đang bay tới. Khi thanh kiếm rơi xuống đất, cùng lúc đó, Lan Ý cũng bị thị vệ áp trụ lại.



Tuy rằng thanh kiếm đó bắn về phía Lâu Thất, thế nhưng Lâu Thất lại ngôi bên cạnh Trầm Sát!



"Đế quân tha mạng, Lan Ý lỡ tay!" Hốc mắt của Lan Ý đỏ bừng lên.



"Tại sao lại không để bổn Đế quân giết nàng ta?" Trầm Sát lại trầm giọng hỏi Lâu Thất. Lỡ tay? Coi hắn là thằng ngu chắc? Vừa rồi rõ ràng thanh kiếm đó bay về hướng Lâu Thất.



Tuy rằng giữ Lan Ý lại còn có chút tác dụng, thế nhưng nàng ta muốn giết Lâu Thất, vậy thì chỉ có thể chết mà thôi.



Lâu Thất nhìn Lan Ý một cái, lắc đầu nói, "Thôi, dù sao thì ra cũng không sao, có chủ tử ở đây sao nàng ta có thể giết ta được chứ."



Ừm, câu này Trầm Sát nghe rất xuôi tai. Có thể trong lòng nàng ấy một mực coi hắn là trời là đất, là thần bảo hộ của nàng, như vậy là đúng, người của hắn, tất nhiên hắn có thể bảo vệ.



"Giải xuống."



Lan Ý bị đưa xuống, Lâu Thất cũng ăn khá nhiều rồi, ăn xong nàng cũng chẳng còn hứng ngồi đây nữa, ngáp một cái rồi nói: "Chủ tử, ta mệt rồi, muốn đi nghỉ trước."



"Chuẩn."



Trầm Sát vốn luôn muốn nàng ở bên lại hiếm khi phê chuẩn điều này.



Lâu Thất có chút kinh ngạc, thế nhưng cũng rất thích ý lui xuống.



Ra khỏi sảnh tiệc, bước tới hành lang Nhị Trùng điện, đèn lồng cũng dần ít đi, bóng cây thấp thoáng, lay động bóng tối ở khắp nơi. Lâu Thất cũng chẳng cần ai đi theo, vốn Nhị Linh đi theo nàng, thế nhưng khi nàng thuần ưng, Nhị Linh cũng sợ phát ngất, Lâu Thất liền để nàng nghỉ ngơi.



Ở bóng cây rậm phía trước, gió đêm thổi lất phất rung động, Lâu Thất cũng đứng lại.