Đế Vương Sủng Ái

Chương 51 :

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


Trong bóng râm, còn có một bóng người. Nhưng nếu không nhìn kĩ sẽ không dễ dàng phát hiện.



Trong buổi đêm tối như thế, ẩn núp cơ thể trong bóng cây bên cạnh hành lang dài, nếu nói là thưởng thức trăng, ai sẽ tin.



Nơi mà Lâu Thất đang đứng, cách hắn khoảng chừng hai ba mét.



Lâu Thất không động đậy, kẻ đó cũng không động đậy.



Dưới ánh trăng mờ nhạt, hơi thở của kẻ đó rất nhẹ rất thưa. Nhưng không thể qua mắt Lâu Thất.



Hai người đều bất động, không lên tiếng, xem coi ai kiên nhẫn hơn.



Lâu Thất đột nhiên cười nhẹ, quay lưng bước đi. Bộ bị khùng hay sao? Nàng trở về Tam Trùng Điện, đâu phải chỉ có con đường này không đâu. Hiện giờ nàng sợ phiền phức, chỉ muốn sống một cuộc sống ăn no bụng chờ chết, vì không muốn gây sự, bắt nàng phải đi đường vòng nàng cũng chịu.



Kẻ đó không ngờ rằng nàng sẽ có phản ứng như thế này, vốn dĩ chưa khẳng định được nàng ta có phát hiện ra mình không, bây giờ thì khẳng định rõ ràng rồi. Bóng cây hơi động đậy, người ở phía sau đã nhảy xuống cản trước mặt Lâu Thất.



Tuổi tác trạc hai mươi ba bốn tuổi, mặc đồng phục thị nữ của Nhị Trùng Điện, mặt mày ưa nhìn. Điều đầu tiên khiến Lâu Thất chú ý là tay của cô ta, ngón tay thô ráp, trong móng tay còn có chút đen xì.



Đây là kết quả trường kì tiếp xúc với dược phẩm hoặc là thuốc độc.



Lâu Thất biết rất rõ.



Chính vì nàng hiểu rõ, nên nàng thở một hơi dài. Rõ ràng nàng muốn tránh ra không muốn xen vào, nàng khó khăn lắm mới làm như vậy, nhưng kẻ đó lại không nhận tình, vậy mà vẫn kiếm tới.



“Lâu Thất là tên thật của ngươi sao?”



Khẩu khí nói chuyện của nữ nhân kia có tí cứng đơ, dường là là kết quả lâu ngày không được mở miệng.
Cực kì đáng sợ.



Nếu theo trinh thám khám nghiệm, đây vốn dĩ khó phán đoán ra hung thủ và nguyên nhân cái chết của cô ta.



Và khi sắc mặt của cô ta hoàn toàn khôi phục lại như lúc còn sống, hơi thở toàn thân Lâu Thất cũng nhẹ đi, nàng vỗ vỗ khuôn mặt của mình, nhẹ nhàng thở phào một hơi, lại trở về bộ dạng trước kia.



Nàng biết, ở địa bàn của Trầm Sát, nàng không thể nào tạm biệt con người hồi xưa của mình.



Muốn đi, vẫn là muốn rời đi.



Lâu Thất cũng không còn đếm xỉa đến nữ nhân trên đất nữa, quay người bước đi. Tóm lại là, sẽ có người phát hiện thôi, nàng làm biếng xử lý lắm.



Trở về Tam Trùng Điện, Lâu Thất trực tiếp tắm gội bằng nước lạnh, đổi bộ đồ ngủ bên trong, liền lên giường. Nàng rất chủ động bò lên chiếc giường lớn của Trầm Sát, tóm lại kháng nghị vô hiệu.



Và buổi tối nay, Trầm Sát định sẵn không được sớm trở về ôm người đẹp say giấc nồng rồi.



Trước đó Lâu Thất ngăn cản Trầm Sát giết Lan Ý, sau khi kết thúc bữa tiệc, hắn bèn đi vào nhà lao, tìm Hoa Vu Tồn muốn nghe hắn ta thẩm vấn Lan Ý, nhưng Lan Ý đã chết một cách kì dị, chết một cách vô duyên.



Không lâu sau đó, lại có thị nữ phát hiện một thị nữ chết ở hành lang, thị nữ đó đã được nhận diện, là một người bị câm, bình thường ở Nhị Trùng Điện giúp việc trong hoa viên, bởi vì cô ta là kẻ câm, mọi người đều nghĩ cô ta không có sự uy hiếp, nên không để ý đến cô ta lắm, và cũng chả đắc tội với ai, là một người có sự tồn tại cực thấp trong đó.



Nhưng kiểu chết của cô ta rất kì quái, bất kể Hoa Vu Tồn kiểm tra ra sao đi nữa cũng không tra ra được vết thương chí mạng từ đâu, là chết như thế nào. Bởi vì quãng thời gian này khách khứa khắp nơi đổ về đây, còn người có thân phận cao quý như Ngọc thái tử và công chúa, nếu xảy ra chuyện gì ở nơi đây, e rằng Phá Vực sẽ trở thành kẻ bị ném đá trước tiên, cho nên sự việc này nhất định phải điều tra rõ ràng, nếu không bắt được hung thủ, thì họ không thể nào an tâm được.



Chỉ là Trầm Sát không biết được, hung thủ giờ đây đang ngon giấc trên chiếc giường của hắn.



Đợi đến khi Trầm Sát trở về Tam Trùng Điện, trời đã gần sáng. Thiên Nhất mở cửa cho hắn, nhưng chỉ thắp sáng một ngọn nến ở phía ngoài, sau đó cúi mắt lui ra. Bây giờ Lâu Thất sinh hoạt ở tẩm điện của Đế Quân, họ ra vào đều phải chú ý đừng để đôi mắt đặt vào những nơi không nên đặt, nếu không Đế Quân sẽ phát hơi lạnh thành băng mất.