Đế Vương Sủng Ái

Chương 491 :

Ngày đăng: 14:18 19/04/20


"Đại trưởng lão của Vấn Thiên Sơn, chẳng qua chỉ có thế thôi." Trầm Sát nhếch môi, quả thật khí vững thần nhàn, dường như kẻ hắn đang ứng phó chỉ là một nhân vật nho nhỏ. Và thái độ này cũng chọc tức Đại trưởng lão ngột ngạt nhụt chí.



Ông ta hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì xem thử ai sẽ là người đứng vững đến cuối cùng."



Trầm Sát thấy bàn tay của ông ta đột nhiên trở nên đỏ chót, dần dần có màu sắc của ngọn lửa.



"Chích Diệm Chưởng?"



Đột nhiên Trầm Sát nở nụ cười, "Chẳng lẽ ông vẫn chưa biết, Trương Mệnh đã trở thành thủ hạ bại tướng của bổn Đế Quân rồi sao?" Dùng chiêu thức của ông ta đối phó với ta, thật là nực cười.



Ẩm Huyết Kiếm nằm ở ngang ngực, một phát xông ra, sát khí cuồn cuộn ra bên ngoài, ép Đại trưởng lão phải lùi bước.



Chỗ không xa, Tố Lưu Vân chặn trước mặt của Lâu Thất, nhìn nàng tăm tối: "Lâu Thất, đối thủ của ngươi là ta."



Tay của Lâu Thất động đậy, quấn một đệ tử của Vấn Thiên Sơn rồi ném ra xa, và sau đó cơ thể xoay chuyển tại chỗ, Roi Thí Hồn giống như một con rắn linh đánh úp về phía của Tố Lưu Vân.



"Lưu Vân tiên tử, ha ha."



Tuy nàng không có nói thêm gì, nhưng chỉ hai chữ ha ha, đã như một cây tiễn sắc bén xuyên thẳng vào trái tim của Tố Lưu Vân, và uốn vặn một lần nữa, khiến cô ta thở không ra hơi.



Sự khinh bỉ coi thường như vậy, xem cô ta như cỏ rác.



Từ khi nào mà cô ta phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy cơ chứ?



"Cuối cùng thì Trầm Sát sẽ thuộc về ta thôi." Trong cơn phẫn nộ của cô ta thì không màng đến bất cứ sự việc gì khác nữa, chỉ cần nghỉ đến điểm này thôi, cô ta cảm thấy, muốn cướp được Trầm Sát thì phải huỷ hoại Lâu Thất. Vừa nói, cánh tay của cô ta vừa giương lên, hai tấm vải trù màu trắng được dùng nội lực đánh vào ngực của Lâu Thất.



Lâu Thất xoay người, ngón tay ấn một phím, Roi Thí Hồn bèn bắn ra một vụn đao nhỏ, cắt đống vải trù kia. Đồng thời lạnh nhạt nói: "Mẫu thân của ngươi vừa mới đụng cột tự sát, ngươi chả thèm nhìn lấy một lần, trong lòng chỉ nghĩ về người nam nhân, ngươi nói bà ta có đau buồn không chứ?"



"Liên quan gì đến ngươi!"



Tố Lưu Vân thù hận, động tác trong tay bèn tăng tốc hơn một chút, vải trù quấn ở hai tay càng múa đến nỗi vang tiếng răng rắc, một chiêu một thức chỉ mang theo một mục đích, đó chính là quấn chặt Lâu Thất, quấn nàng không thể hít thở. Võ công của Tố Lưu Vân đích thực không tồi, nhưng dù cô ta cố gắng ra sao, thì vải trù đó vẫn không thể chạm được Lâu Thất, ngược lại bị Lâu Thất cắt thành đống vải thưa, xoắn nát ra, rơi đều xuống đất.




Lâu Thất vừa hỏi, vừa mò vào thắt eo lấy ra thuốc được chế tạo từ Thần Thuỷ Niệm, mò mẫm mở ra, nuốt ba viên trước. Nội thương của nàng quá nặng, nếu không có thuốc này, đoán chắc kết cục là nằm ở đây chờ chết.



Nhưng chắc chắn đối phương không ngờ được, nàng có loại thuốc nghịch thiên đến vậy.



Phía bên kia có tiếng Hoả gọi nhẹ A Mộc. Lâu Thất cảm thấy trong lòng hắn thật sự có A Mộc, nhưng vì âm thanh của hắn rất thấp, cho nên chỉ cảm nhận được sự lo lắng và gấp gáp bên trong đó.



Trần Thập cũng gọi Thu nhị tiểu thư và Ấn Dao Phong.



Lâu Thất đột nhiên cảm thấy bên tai có hơi thở nóng bỏng, một tay đánh tóm lấy ở phía sau.



"Tiểu Thất lâu chủ."



Âm thanh của Long Ngôn vang lên, đồng thời, hắn tóm lấy tay của nàng, bàn tay đó cực kì lạnh lẽo, khiến Lâu Thất sững sờ một hồi.



"Thuộc hạ bị trúng loại thuốc đó đó, chắc bọn Trần Thập cũng thế, sắp chịu hết nổi rồi, mau chóng làm thuốc giải đi." Chắc có lẽ tình cảm của Long Ngôn và Lâu Hoan Thiên rất tốt, nên giọng điệu nói chuyện của hắn ta không giống như ám vệ bình thường, càng tuỳ tiện hơn nhiều. Lần vào cung này, hắn và Thiên Ảnh đều bị cấm tuỳ tiện xuất hiện, nhưng khi Lâu Thất rơi xuống đây, hắn đương nhiên phải nhảy xuống theo.



Cái loại thuốc đó đó.



Trong lòng của Lâu Thất vừa nghĩ liền biết đó là thuốc gì, đây là chiêu sau của Tố Lưu Vân? Muốn nàng bị đám thị vệ của mình khoanh tròn rồi đánh chéo sao? Đích thực hơi huỷ diệt người ta rồi đó.



"Nhịn lấy!"



Nàng quát nhẹ một tiếng, lại mò lên thắt eo của mình.



Lúc này, ở một chỗ khác của phòng khống chế cơ quan, Tố Lưu Vân đột nhiên nói: "Thắt eo của Lâu Thất!"



Đại trưởng lão ở bên cạnh nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, "Thắt eo làm sao?" Kế hoạch đến đây được xem là thành công, đợi Trầm Sát thấy được tình hình bên đây của Lâu Thất, không sợ hắn không đồng ý.



"Trong thắt eo của cô ta toàn là thuốc, phải giật qua trước." Tố Lưu Vân nói.