Đế Vương Sủng Ái

Chương 492 :

Ngày đăng: 14:18 19/04/20


Tuy cả con người của Tố Lưu Vân lúc này vẫn còn rất tăm tối, nhưng không còn đắm chìm trong bộ dạng tuyệt vọng thảm thương kia. Rất hiển nhiên, cô ta đã điều chỉnh xong xuôi tinh thần của mình.



Công phu nhẫn nhịn của Tố Lưu Vân quả thật cao siêu, đồng thời, cô ta cũng quá yêu bản thân mình, cho dù trong bất cứ tình huống nào, cô ta cũng không bao giờ tự sát giống thân mẫu ruột thịt kiêm cô cô của mình.



Có thể nói là, cô ta đã nhận số mạng như vậy.



"Cho dù có mang theo thuốc thì làm gì được?"



Tố Lưu Vân cười lạnh một tiếng: "Ngươi không biết, thuốc của Lâu Thất, còn tốt hơn nhiều so với thuốc của ngươi, nếu không cướp thuốc của cô ta qua, nói không chừng cô ta có thể giải được độc của bọn người đó."



Đại trưởng lão hơi cau mày, tuy ông ta không tin lắm về bản lĩnh của Lâu Thất, nhưng sự cẩn thận được tu luyện theo năm tháng khiến ông không thể thả lỏng tâm tư, bèn gật gật đầu, nói với Nhị trưởng lão ở bên cạnh: "Lão Nhị, việc này ngươi đích thân đi làm."



Tuy Lâu Thất bị nội thương nghiêm trọng, nhưng võ công của nàng vốn dĩ đứng sau Trầm Sát, và đa mưu túc kế, nếu người bình thường đi vào, có thể bỏ sót cái gì đó.



Nhị trưởng lão tuân lệnh đi ra, trước khi đi ông liếc nhìn Tố Lưu Vân, trong lòng có chút bực bội. Nữ nhân mới khoảng hai mươi tuổi này, chẳng qua uỷ thân dưới cơ thể của Đại trưởng lão, và có thiên phú về lĩnh vực thuật cơ quan, bây giờ đang chuẩn bị đóng vai trò phu nhân của bọn chúng hay sao?



Tố Lưu Vân không phải không phát giác được ánh mắt này của lão ta, trên thực tế, các trưởng lão của Vấn Thiên Sơn có ai phục cô ta đâu? Thậm chí có vài ánh mắt nhìn cô ta là sắc màu nhìn món đồ chơi của người nam nhân. Nhưng cô sẽ khiến bọn chúng phục tùng thôi, nếu bây giờ không thể ở bên cạnh Trầm Sát, thì cô dứt khoác ngồi vững vị trí đại phu nhân của Đại trưởng lão, chỉ cần kế hoạch này thành công, sau này cô ta sẽ trở thành phụng nghi thiên hạ.



Đây là điều duy nhất cô ta có thể lựa chọn ở thời điểm hiện tại.



Nghĩ đến đây, cô lạnh nhạt nói tiếp: "Bây giờ có thể mở cửa sổ tụ cảnh bên phía Trầm Sát rồi." Cô ta muốn Trầm Sát tận mắt chứng kiến, nhìn thấy nữ nhân của mình bị thuộc hạ của mình huỷ đi sự trong sạch, muốn hắn bất lực nhìn Lâu Thất cùng lúc bị ba tên thuộc hạ đè dưới thân đón nhận niềm hoan lạc.



Đại trưởng lão mở ra tấm màn chắn, ở chỗ không xa truyền đến tiếng động khởi mở của cơ quan, giống như một cánh cửa nào đó được cậy mở. Cửa sổ tụ cảnh, thực chất cũng chỉ là một loại cơ quan.



Bọn chúng dùng kính lưu ly mỏng nhất và tốt nhất, kính đồng, điều chỉnh ổn thoả mọi góc độ và phản chiếu hình bóng, ở một điểm cố định, có thể nhìn rõ khung cảnh ở một nơi khác.



Bây giờ Trầm Sát bị giam ở một chỗ khác.
Thật ra vào lúc này, Hoả cũng đang chịu đựng khó khăn.



Và chỗ kia, Trần Thập đã cắn nát cái lưỡi, dùng sự đau đơn để kích thích sự tỉnh táo cho mình, đồng thời gắng sức đứng lên đâm qua kẻ đó. Tuy nhát kiếm không đâm trúng được đối phương, nhưng vẫn khiến kẻ đó sững sờ một lát, như vậy Roi Thí Hồn của Lâu Thất bèn quấn lấy một nửa ít của chiếc đai thắt eo, cùng kẻ đó mỗi bên giành kéo.



Chỉ đáng tiếc thoáng chốc Lâu Thất đã phát hiện ra, sức mạnh của nàng hiện giờ không bằng kẻ đó.



Quả nhiên, một luồng sức mạnh định kéo cả chiếc roi của nàng qua bên đó.



Trong buồng kín, ánh mắt của Tố Lưu Vân sáng rực lên, nhịn không được nói: "Đúng rồi, cướp chiếc roi của ả ta về đây!" Chiếc roi đó cô ta không biết được chế thành từ gì, nhưng hiển nhiên nó không phải là vật bình thường! Cô ta đố kị, Lâu Thất không chỉ có được tình yêu của Trầm Sát, thậm chí đồ vật trên người của nàng toàn là đồ hiếm gặp!



Cô ta phải giật các món đồ đó qua đây!



Nhưng Lâu Thất càng quả quyết hơn, vừa phát hiện bây giờ ngay cả chiếc roi mình cũng không giữ được, lập tức bỏ cuộc giằng kéo chiếc đai thắt eo kia, ấn nút khiến kim ngắn trong roi bắn ra, dùng lực kéo mạnh, đống kim ngắn đó móc hỏng một nửa túi kín của chiếc đai thắt eo kia, những chai thuốc trong đó rơi xuống ào ạt, đập xuống mặt đất, có vài chai sứ bị vỡ tan nát. Xui xẻo là bên trong đó toàn là thuốc bột, lúc này đã rắc đầy ra.



Kẻ đó hừ lạnh một tiếng, nắm một nửa chiếc đai thắt eo hai ba bước chân bèn rời khỏi.



Hoả và Trần Thập nhìn đống thuốc bột rơi vương vãi trên sàn đất, trong lòng đều là một nỗi tuyệt vọng.



Chỗ kia, Trầm Sát thấy bộ dáng cúi đầu của Lâu Thất, lòng đau như cắt.



"Thiên Ảnh." Hắn cắn răng nói, nhịn đau đi về phía của Thiên Ảnh, giơ tay ấn vào ngực của hắn, tuôn một ít nội lực qua bên đó.



Tuy như vậy sẽ tăng sự tổn thương nội lực cho hắn ta, nhưng hắn không còn màng đến nữa.



Hắn không nhìn thấy được, Lâu Thất đang lắc lư đứng dậy.