Đế Vương Sủng Ái

Chương 511 :

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


Cơ thể Mộc Lan lập tức cứng đờ, tóm cổ tay A Mộc lại, giọng hơi trầm xuống, quát: “Tiểu La, không được nói!”



Nguyệt khẽ cười thành tiếng.



A Mộc quay đầu lại, con ngươi nàng đen thẫm, nàng đối mặt với Hỏa, trong lòng run lên. “Hỏa đại ca, ta…”



"Nói cũng không nói, khó lựa chọn như thế sao?" Giọng điệu của Hỏa thản nhiên, nhưng lại nghe ra một tia xa cách, điều này khiến cho trong lòng A Mộc cảm thấy hoảng sợ, lập tức buột miệng nói ra: "Không, không phải! Chúng ta tới từ Đoạn Trần Tông!"



Câu này vừa nói ra, nàng liền nhìn thấy sắc mặt tất cả mọi người ở đây đều thay đổi.



Nước mắt A Mộc lại rơi lã chã: “Ta không phải cố ý giấu diếm các huynh, ta…”



“Nói.” Hỏa nói một chữ này rất nặng nề.



A Mộc thấy thái độ của hắn thật giống như muốn phân rõ giới hạn với nàng, nên càng đau lòng, khóc lóc thảm thiết, lập tức rút tay từ tay của Mộc Lan ra, xoay người quay về phía Hỏa, nhào vào trong ngực hắn, cú nhào rất mạnh, suýt chút nữa thì khiến Hỏa phải lùi lai một bước.



Nàng đụng phải vết sẹo của hắn, vết sẹo này hình như đau hơn so với trước đây, nhưng Hỏa cũng không đẩy nàng ra, trong lòng khẽ than thầm, hai tay ôm lấy vai của nàng, khẽ kéo nàng sang một bên.



“Làm cái gì vậy?” Bao nhiêu người đang nhìn đây này. Trước đây, khi thân phận của nàng còn chưa bị lộ, hắn cũng không biết nước mắt của nàng lại nhiều đến thế.



“Hỏa đại ca, A Mộc thật sự không phải cố ý giấu giếm gì ngươi, trước đây ta thật sự không biết chuyện này có liên quan tới ngươi, sau khi đi tới Cửu Tiêu Điện, ta lại không dám nói lung tung, sợ ngươi đuổi ta đi. Hỏa đại ca, không cần biết ngươi muốn biết cái gì, A Mộc đều phải nói ra hết có được không…”



“Tiểu La! Ngươi làm như thế này liệu có xứng đáng với nghĩa phụ không?” Mộc Lan giãy giụa bổ nhào tới, một tay Hoa Vu Tồn để lên trên bả vai của nàng, khiến nàng muốn nhúc nhích cũng không thể nhúc nhích được.



Lâu Thất lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, dùng một tay ra hiệu, Hoa Vu Tồn khẽ gật đầu rồi bắt nàng ta lại.



Nếu như A Mộc đã biết hết, thế thì hỏi nàng ta vậy. Hiện giờ gương mặt của Mộc Lan đã khôi phục trở thành gương mặt vốn có của nàng ta, coi như một mối nguy hiểm lớn đã được giải trừ, Lâu Thất cũng thở phào nhẹ nhõm.



Nàng ngồi xuống ghế chủ vị trong sảnh, Tiểu Trù đi tới bên cạnh nàng, cúi đầu xuống khẽ nói ở bên tai nàng mấy câu, hai hàng lông mày Lâu Thất nhíu lại.




“Nói tiếp đi.” Nàng cũng có chút sốt ruột, giống như tất cả chân tướng của sự việc đang bày ra trước mắt, chỉ còn một tầng sa mỏng mà thôi, đưa tay là có thể vạch trần được.



Ánh mắt của A Mộc có chút trống rỗng: “ Hồi nhỏ, bọn ta chưa từng sống ở trong Lâu gia, phụ thân nói, trong nhà có người muốn hại người thế nên bọn ta đều sinh sống ở bên ngoài, chờ đến một ngày nào đó mà bản mạng huyết chú ở trên cơ thể của phụ thân hoặc trên cơ thể ta và tỷ tỷ có thể thi triển được thì sẽ trở về. Lúc đó ta và tỷ tỷ không hiểu vì sao lại phải làm như thế, ta thì không sao, dù sống ở đâu thì cũng được, nhưng tỷ tỷ thì ngược lại, lúc nào cũng buồn rầu, bởi vì người của Lâu gia ai cũng mặc vàng đeo bạc, sống một cuộc sống nhung lụa sung sướng, còn chúng ta thì phải sống cuộc sống cơm ăn không đủ, tỷ tỷ hàng ngày phải giúp người ta thêu hoa kiếm thêm chút bạc để hỗ trợ chi tiêu hàng ngày. Chính vì thế mà tỷ tỷ ghi hận phụ thân, cảm thấy nhất định là phụ thân đã làm điều gì đó sai lầm, sau đó bị gia đình đuổi đi. Chính vì thế, khi gặp nghĩa phụ, tỷ tỷ đã không do dự mà quyết định đi theo hắn.”



Trong đại sảnh chỉ có tiếng của A Mộc đều đều vang lên, tất cả mọi người đều yên lặng lắng nghe. Nhưng khi A Mộc đang định tiếp tục kể câu chuyện thì Thiên Nhất đột nhiên chạy đến, nhìn Lâu Thất, sốt ruột nói: “Đế Phi, nhanh lên, Đế Quân thổ huyết rồi.”



Lâu Thất đứng lên: “Hiện giờ chàng ở đâu?”



Thổ huyết ư? Lẽ nào độc trùng lại phát tác?



“Đã đưa về tẩm điện!”



Bóng dáng của Lâu Thất liền biến mất trong tầm mắt của bọn họ.



Đám người Hỏa cũng lập tức đuổi theo, cơ thể của A Mộc bỗng chốc mềm nhũn rồi ngã xuống.



“A Mộc!” Trong lòng Hỏa bỗng nhiên giật mình, vội vàng bế nàng lên, hét lớn một câu: “Thần y!”



Cùng thời khắc đó, ở trong vườn thuốc phía sau, Tiểu Trù đang ngồi ở hành lang lấy nước thuốc ngâm hai tay, chỉ nghe được bịch một tiếng, thần y đang chăm sóc dược liệu bỗng ngã vào trong ruộng thuốc.



“Thần y, ngươi làm sao vậy?” Tiểu Trù kinh sợ kêu lên, tiến đến muốn nâng hắn dậy, nhưng khi nhìn thấy tay của mình thì vội vàng ngừng lại.



“Người đâu, mau tới đây, thần y bị ngất rồi.”



Hình như có một bàn tay đen tối đang âm thầm phá rối Cửu Tiêu Điện. Nhưng hiện giờ bọn họ không ai có tâm tư để đi tìm hiểu chuyện đó, mà cho dù tìm ra cũng chưa chắc đã quản được.



Lâu Thất cũng không hề biết chuyện thần y và A Mộc bị ngất xỉu, nàng vội vàng quay trở về Tam Trùng điện. Lâu Tín đang ôm U U, vẻ mặt rất sốt ruột, thấy nàng trở về liền lập tức tiến lên nghênh đón.