Đế Vương Sủng Ái
Chương 512 :
Ngày đăng: 14:19 19/04/20
“Cô nương!” Lâu Tín vội vàng nói: “U U bị thương rồi!”
Mặc dù hiện tại Đế Quân cũng xảy ra chuyện, nhưng lúc nãy Đế Quân vẫn còn đang nói chuyện, chưa bị hôn mê bất tỉnh, còn U U thì... quá dọa người đi. Chính vì thế mà hắn vội vàng ôm lấy nó, đứng ở đây để chờ.
Sắc mặt Lâu Thất nặng nề: “Bị thương chỗ nào vậy?”
Lâu Tín vạch chỗ phần lông ở cổ của nó, Lâu Thất cúi đầu xuống ngó, lúc này mới phát hiện trên cổ của U U có một vòng vết thương màu đỏ, thoạt nhìn thì thấy chắc là vết thương do bị siết cổ.
Nàng chợt nhớ tới cảnh tượng lần trước ở trong lòng Vấn Thiên Sơn, Nạp Lan Họa Tâm đã sử dụng roi để siết U U. Thời gian đó nàng không suy nghĩ nhiều, bây giờ nàng mới nhớ ra, chuyện đó rõ ràng có điều gì đó không đúng, Nạp Lan Họa Tâm làm sao có thể bắt được U U chứ? Với sự ngoan độc của nàng ta, nếu đã bắt được U U rồi thì tại sao lại còn chờ bọn họ đến mà không lập tức giết chết U U?
“Sao Đế Quân lại thổ huyết vậy?”
“Lúc nãy U U nhảy đến trên người của Đế Quân, chẳng bao lâu thì Đế Quân đột nhiên nôn ra máu.” Lâu Tín nói, giọng có chút yếu ớt, cứ như U U quả thật có điều gì khả nghi vậy.
Tuy trong lòng Lâu Thất cũng lo cho Trầm Sát, nhưng lại muốn kiểm tra cẩn thận U U một chút, đang hơi do dự, liền nghe thấy bên trong khẽ truyền ra tiếng của Trầm Sát: “Nàng xem con tiểu hồ ly kia trước, bổn Đế Quân không sao.”
Nghe giọng hắn bình tĩnh, trong lòng Lâu Thất nhẹ nhõm hẳn. Nàng để Lâu Tín ôm U U tiến đến phòng khách, đặt U U ở trên bàn. Bình thường con vật nhỏ này rất nghịch ngợm, nhưng hiện giờ lại nằm im ở trước mắt không hề nhúc nhích, khiến trong lòng Lâu Thất vô cùng tức giận.
Nàng đã suy đoán vài khả năng, nhưng khi quan sát cẩn thận vết thương của U U thì lập tức chấn động.
“Đế Phi, cổ độc của A Mộc phát tác, thần y đã bị ngất.”
Nguyệt vội vàng chạy đến bẩm báo.
Trong lòng Lâu Thất khẽ giật mình, cái suy đoán vừa nãy ở trong đầu kia giờ lại rõ ràng hơn một chút: “Mộc Lan?”
Đúng lúc này, Hoa Vu Tồn cũng vội chạy đến, nghe thấy nàng hỏi câu đó, liền lập tức nói tiếp: “Mộc Lan chết rồi.” Khi nói câu này, hắn nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái mét.
Vỗn dĩ Lâu Thất giao Mộc Lan cho hắn là vì tín nhiệm hắn, nhưng bây giờ, Đế Quân vừa đi thì Mộc Lan liền chết, lại còn chết ngay trước mặt của hắn, điều này rõ ràng chẳng phải là tát vào mặt hắn sao? Hơn nữa lúc nãy Mộc Lan đột nhiên ngã xuống thất khiếu chảy máu mà chết, trong lòng hắn nghĩ liệu mối ràng buộc giữa nàng ta và Đế Phi có phải là đã bị cắt đứt rồi không, nếu như thuốc của nàng vẫn chưa hoàn toàn được giải, thì lúc này Đế Phi cũng xảy ra chuyện sao?
Suy nghĩ này, suýt chút nữa thì dọa hắn bay mất cả ba hồn bảy vía, nên hắn đã vội vàng chạy tới, trông thấy Lâu Thất đang bình tĩnh đứng đó thì trong lòng mới thở phào một hơi.
"Ừ, ta biết. Tiểu Trù, ngươi và Nhị Linh, Khánh Tiên, theo Dao Phong đi giúp dược đồng chuẩn bị nồi thuốc tiên dược, chờ một chút ta sẽ kê đơn thuốc."
Những người tiếp xúc đều ở nơi này, nàng cũng không muốn để cho thị nữ khác tiến đến.
Mấy người đáp một tiếng rồi lui qua một bên.
Lâu Thất khẽ cúi đầu, mím chặt đôi môi đỏ mọng, trong lòng nàng lúc này vô cùng tức giận. Bởi vì thần y tự nhiên trúng độc, mà lại là một loại kịch độc, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng rất nguy hiểm, phải có người chăm sóc, không thể lơ là, nếu không thì hắn sẽ chết.
Mục đích của đối phương rất rõ ràng, chính là muốn liên lụy đến nàng.
Nàng không thể dẫn thần y tới Lâu gia, hơn nữa nếu như nàng đi, ở đây chưa chắc có người có thể chăm sóc tốt cho thần y, trừ khi nàng không cần đến tính mạng của thần y nữa.
Nhưng nếu muốn gom đủ mười loại dược liệu, chế tạo giải dược, cũng cần thần y hỗ trợ, hoặc nói cách khác, trong phương diện giải độc này, nàng chỉ là tay sai, thần y giỏi hơn nàng... Bất kể như thế nào, nàng không thể để cho hắn mất đi tính mạng được.
Lâu Thất đứng thẳng, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh. Không biết là ai, nhưng đối phương chắc chắn sẽ nghĩ nàng không thể giải được loại độc này. Nàng đi tới trước mặt Trầm Sát, ngồi xổm xuống ở bên cạnh hắn, hai tay đặt lên trên đầu gối hắn: "Để cứu thần y cần rất nhiều máu, Trầm Sát, sau đó ta sẽ choáng váng mê man ba ngày, nhưng hành trình của chúng ta không thể hoãn lại."
Đối phương không muốn để cho bọn họ xuất phát, đây là điều bọn họ đã dự đoán được, nhưng bọn họ nhất định phải đi.
Trầm Sát im lặng nhìn nàng.
"Có ảnh hưởng như thế nào đến cơ thể của nàng?" Trầm Sát cũng không nhiều lời, chẳng qua chỉ là hỏi một câu như thế.
Lâu Thất chớp chớp mắt, "Không có vấn đề, thể chất của ta... Có lẽ chàng không biết, thỉnh thoảng thay máu cũng tốt." Dược tính cũng sẽ không xói mòn, hơn nữa, máu của nàng không chỉ cứu thần y, A Mộc mà ngay cả U U cũng đều có thể sử dụng được.
"Thất Thất ngoan." Hắn cầm tay của nàng, trong mắt để lộ ra sự đau lòng.
"Nhưng, ba ngày tiếp theo ta không biết còn có thể xảy chuyện gì nữa, tất cả, đều phải giao cho chàng." Nàng rất lo lắng, chỉ e còn có chuyện gì đó xảy ra.
Trầm Sát nhìn nàng, đột nhiên khóe miệng nhếch lên: "Thất Thất, nàng có nhớ hay không, cứ mỗi lần bắt đầu làm chuyện gì đó thì nàng đều rất lười biếng…"