Đế Vương Sủng Ái

Chương 518 :

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


Nhưng mà Hách Liên Quyết rất nhanh đã phát hiện ra có gì đó không đúng. Bởi vì toàn thân hắn lại không còn chút sức lực, đến tay cũng không giơ lên được, mà mí mắt cứ sập xuống, cơn buồn ngủ giống như sóng biển ập vào người hắn vậy, hầu như là không nhịn được.



"Gia, Gia." Thanh Y gọi hai tiếng nhưng không thấy trả lời, lập tức xoay người vén màn xe lên, nhìn thấy Hách Liên Quyết đang dựa vào vách xe ngủ say sưa, hô hấp đều đặn.



Hắn yên tâm, đóng màn xe lại, không để gió thổi vào. Nói với Lam Y đang đánh xe: "Gia tốn nhiều tâm tư như thế để bắt được một người, lẽ nào thật sự muốn thực hiện hôn ước với nàng ta?"



"Tiểu công chúa đã đại hôn với thái tử vương triều Trầm Thị rồi, Gia của chúng ta xứng đáng có người tốt hơn, sao có thể cần một nữ nhân đã có trượng phu chứ?" Lam Y mặt không biểu cảm.



Thanh Y lại thần bí thấp giọng nói: "Ngươi hiểu gì chứ, Gia chúng ta vẫn có thể nhìn ra, tiểu công chúa vẫn còn trong sạch."



"Thanh Y, ngươi đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, còn nói năng lung tung như thế, cẩn thận Gia sẽ chôn ngươi trong hoàng lăng Hiên Viên đấy."



"Xì." Thanh Y xì một tiếng, nhưng mà cũng không nói thêm gì nữa.



Một đêm trôi qua, sau khi trời sáng, tại nơi dừng xe ngựa lúc đầu, Trầm Sát ngồi trong xe ngựa vén màn ra, chăm chú nhìn: "Một chiếc xe ngựa, bốn người, tiếp tục đuổi theo."



Cha con Hiên Viên Ý còn đỡ, đều là người luyện võ, một ngày một đêm không ngủ cũng không sao, Trầm Hương lại không thể chịu được, tuy cũng rất lo lắng nhưng không chống lại cơn buồn ngủ, đã dựa vào lòng phu quân thiếp đi mấy canh giờ rồi. Lúc này nghe được tiếng của Trầm Sát mới giật mình tỉnh dậy, hỏi trong vô ý thức: "Đuổi kịp con ưng kia rồi?"



"Nương, vẫn chưa, bọn chúng đổi xe ngựa rồi." Hiên Viên Trọng Châu nói, nhưng có chút tò mò nhìn Trầm Sát: "Sao ngươi lại biết chúng đổi xe ngựa?"



Có thể ngồi trên lưng chim ưng không phải càng khỏe càng nhanh sao?



Đoán được sẽ hỏi câu này, Trầm Sát lại chỉ nhìn hắn một cái mà không nói gì, hắn nhắm mắt lại, dựa vào vách xe. Hiên Viên Trọng Châu thấy rốt cuộc hắn cũng nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.



Suốt đêm nay Trầm Sát không hề chợp mắt, thỉnh thoảng vén màn xe lên nhìn bên ngoài, đến nghỉ ngơi cũng không, nếu như mấy ngày không đuổi kịp, nửa tháng không đuổi kịp, hắn cứ luôn như vậy, người sẽ suy sụp mất.



Hắn nghĩ ngược lại, đột nhiên nghĩ tới Tử Vân Hồ, không khỏi nhếch nhếch khóe miệng, có vật nhỏ kia đuổi theo rồi, nhất định sẽ lưu lại dấu vết gì đó, cho nên Trầm Sát mới khẳng định như vậy.




Lâu Thất đã nuốt Tuyền Tâm Dược Thi, cho nên bọn họ cần mang nàng đến nơi đó. Nếu như nàng xảy ra chuyện gì, chẳng phải uổng phí công sức của họ hay sao?



Cho nên, cũng không nhất định là bởi vì vương gia đã thích nàng ta.



Bọn họ vẫn gấp rút chạy, hơn nữa trước đó đã ngủ một ngày, Hách Liên Quyết cũng có chuyện riêng cần giải quyết.



Hắn đặt Lâu Thất xuống, nhìn gương mặt nàng, đưa tay ra định vuốt lên đó, nhưng bàn tay lại dừng lại ở nơi cách mặt nàng chỉ một chút.



Nhìn nàng, hắn có chút bất đắc dĩ nói: "Bây giờ bổn vương không thể ngủ tiếp nữa, nếu không ai sẽ bảo vệ tiểu công chúa của bổn vương."



Hắn đứng lên, vẩy bột thuốc một vòng quanh người Lâu Thất, mới xoay người bước đi.



Ngay lúc hắn vừa đi không bao lâu, U U nhếch nhách nhẹ nhàng chui từ trong bụi cỏ bên cạnh ra, bộ lông tím toàn thân đều ướt sũng, còn dính đầy bùn đất và lá cây rách nát, thậm chí còn có mảnh lông không biết là bị cái gì cạo sạch rồi nữa, lộ ra một miếng da thịt nho nhỏ.



Nó thè lưỡi, thở phì phò, cực kỳ mệt mỏi.



Kỳ thực U U rất muốn nói, thân là một con hồ ly cực kỳ có linh tính, lẽ ra nó không nên làm những động tác giống như chó vậy, như thế làm mất đi thân phận của nó, nhưng mà nó thật sự là mệt chết rồi, trước giờ chưa từng mệt như thế.



"Ô ô!" U U yếu ớt kêu một tiếng, nhảy qua vòng bột thuốc kia, đi lại gần Lâu Thất, liếm liếm trên mặt nàng, liếm đến mặt nàng đầy nước bọt.



Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại, nó có thể cảm nhận được không xa phía trước có vật tà ác.



Lâu Thất mơ mơ màng màng cảm nhận được trên mặt rất ngứa, hơi ươn ướt, không biết là ai. Nhưng tuyệt đối không phải là Trầm Sát, vì hắn chưa bao giờ hôn lên mặt nàng như thế, môi của hắn vẫn luôn hơi mềm, nóng hổi, chứ không lạnh lẽo thế này.



Ai, ai dám động vào nàng?