Đế Vương Sủng Ái

Chương 519 :

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


Vốn dĩ Lâu Thất cũng chưa đến lúc tỉnh lại, nàng đã tính, ít nhất cũng phải ba ngày sau mới có thể tỉnh lại. Nàng không biết, lúc này còn chưa qua ba ngày, nhưng lại nhịn không được mà khẽ động ngón tay một chút, phát hiện sức lực đã quay về, lập tức giơ tay sang bên cạnh nhanh như chớp bắt lấy.



"Ô ô!"



U U bị nàng dọa sợ, hơn nữa lúc này nó quá mệt mỏi, nhất thời không tránh thoát được, bị nàng một tay bắt lấy.



May mà nó đã sớm kêu lên, Lâu Thất nghe được âm thanh của nó, lực đạo trên tay cũng nhẹ hơn.



"U U"



Do đã ngủ hai ngày, một ngày một đêm qua cũng không có ai cho nàng uống nước, lúc này, cổ họng Lâu Thất giống như hít phải khói, nóng rát khó chịu, lời nói ra cũng khàn khàn.



"Ô ô ô!" Thật muốn khóc a, tỉnh là tốt rồi.



Chốc lát, Lâu Thất phân tích hoàn cảnh của nàng bây giờ, sau đó nhanh chóng phán đoán, có lẽ lúc này nàng không ở bên cạnh Trầm Sát, vì hắn tuyệt đối sẽ không để nàng nằm ngủ trên cỏ thế này. Hiện tại cũng đã bước vào thu, gió mang theo chút lạnh, chăn này nàng cũng chưa từng nhìn thấy, đây không phải của nàng.



Người có tiền ở đây luôn rất thích dùng gấm may vỏ chăn, nhưng từ trước nàng đã bảo Tiểu Trù và Nhị Linh đổi thành gấm trắng rồi, gấm trắng là thoải mái nhất, hơn nữa khi chạm vào cũng không lạnh. Nhưng bây giờ, trên người nàng lại đắp gấm may.



Hơn nữa, cả người U U là xảy ra chuyện gì?



Lâu Thất đang suy nghĩ, lại thấy U U có vẻ như sắp ngủ, lúc này nàng mới nhớ đến trên người nàng được đắp đầy thuốc, ngay đến y phục cũng dùng nước thuốc ngâm qua. Cái này cũng không phải là không tin Trầm Sát, mà chỉ là thói quen của nàng mà thôi, chuyện gì cũng đều muốn làm tốt, có thể làm thì sẽ dốc toàn lực chuẩn bị, nếu không thể làm được thì đó lại là chuyện khác.



Nhưng sau khi tỉnh lại nàng đã lập tức có sức lực, có thể là do đã nuốt Tuyền Tâm nên thể chất mới càng thêm mạnh hơn. Có điều, tuy sức lực đã khôi phục những cũng chỉ khôi phục được sáu phần, đương nhiên cũng không bằng trạng thái cơ thể lúc khỏe mạnh được.



Lâu Thất sờ đai lưng bên hông mình, phát hiện đai lưng vẫn còn, đồ vật cũng ở hết trong đó, lúc này nàng mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.



U U có linh khí, nhưng cũng không có khả năng nói với nàng những chuyện xảy ra được.



Lâu Thất lấy giải dược giải độc cho nó, chỉ vào chăn: "Cọ cọ."



U U lập tức lăn lộn trên chăn mấy vòng cho bùn đất và lá cây trên người nó rớt ra, sau đó mới nhảy vào trong lòng Lâu Thất, yếu ớt kêu lên hai tiếng, ở trong lòng nàng ngủ một giấc. Lúc này nó hẳn là an toàn rồi.
Eo nhỏ của nàng không vừa một vòng tay hắn, mà trên người nàng lại có mùi hương nhàn nhạt quẩn quanh hơi thở hắn, Hách Liên Quyết nhịn không được khẽ ngửi.



Giây tiếp theo, Hách Liên Quyết cảm thấy tay kia của hắn đột nhiên tê rần, một chút cảm giác cũng không có. Điều này khiến hắn đành phải buông nàng ra, lùi về sau một bước. Cùng lúc, Lâu Thất cũng lùi về hai bước, mắt đẹp híp lại nhìn hắn.



Hách Liên Quyết cúi đầu nhìn tay mình, trên gan bàn tay có vết máu nhàn nhạt.



"Thân thủ của công chúa thật nhanh, ngươi là nữ nhân đầu tiên có thể bức lui được bản vương."



Lâu Thất cười lạnh một tiếng: "Quá khen, quá khen, ngươi cũng là người đầu tiên được thử móng tay hương độc của ta."



Trước đây, nàng cũng không để cho ai đến gần như thế này, hơn nữa trên người nàng không có thứ khác, chỉ có thể dùng móng tay làm vũ khí. Nếu không phải nàng thay máu ngất đi lâu như vậy, thì cũng sẽ không để hắn có cơ hội này.



"Vậy bản vương có thể hỏi, hương độc này có tác dụng gì không?"



"Có thể, cũng không có chuyện gì, chỉ là không thể lại gần nữ nhân mà thôi. Ngươi biết đó, từ trường của nam và nữ không giống nhau, nam là dương, nữ là âm. Ừm... bình thường thì ngươi hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng nếu đến gần nữ nhân thì toàn thân sẽ lập tức bủn rủn vô lực. Đương nhiên, nếu Vương gia nguyện ý để nữ hán tử ăn đậu hũ thì cũng không có gì là không thể." Lâu Thất bình tĩnh nói.



Lam Y lập tức nổi giận quát lên một tiếng: "To gan! Còn không mau giải độc cho Vương gia."



Hách Liên Quyết nhìn hắn, Lam Y đành âm thầm cắn răng lui xuống.



"Vậy thì thật đáng tiếc, bản vương còn tưởng có thể bồi dưỡng tình cảm với công chúa một chút, dù sao thì..." Hắn dừng lại một chút, ánh mắt nhìn Lâu Thất mang theo chút dịu dàng lại chứa vẻ lạnh lẽo: "Bản vương và công chúa cũng có hôn ước."



Đầu Lâu Thất đầy hắc tuyến: "Hách Liên Quyết, ngươi đừng..."



Lời còn chưa nói xong, Thanh Y đã mang một ít canh trong ống trúc đến: "Công chúa, đây là canh gia bảo chúng ta nấu, người uống trước đi."



"Ô ô!" Mùi hương xông vào mũi, U U lập tức nhảy lên, há miệng nhào tới, ừng ực mấy ngụm uống hết.



Sắc mặt Hách Liên Quyết khẽ biến.