Đế Vương Sủng Ái

Chương 523 :

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


"Ngươi đang cười nhạo?" Quái nhân lập tức nhìn Lâu Thất, ánh mắt lóe lên sát ý.



Lâu Thất vừa rồi không hề bộc lộ bất cứ thái độ đặc biệt nào, chỉ có thể nói người này vô cùng mẫn cảm, tâm trạng của nàng có một chút thay đổi cũng bị cô ta nắm bắt ngay.



Đúng vậy, "cô ta".



Đây là một nữ nhân, vì đặc điểm giới tính của cô ta thể hiện rất rõ ràng, mặc dù toàn thân đều quấn rong bèo, nhưng bờ vai thon tròn, cánh tay đôi chân thon dài, bàn chân nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài có thể chắc chắn cô ta là nữ nhân.



Nói cô ta quái, không chỉ vì cô tay lấy rong bèo làm y phục, còn là vị da mặt cô ta mọc đầy lông, màu trắng, từ trán tới má, tới cằm, nhân trung, bị lông trắng bao phủ hoàn toàn, chỉ để lộ ra mắt, mũi và miệng.



Tới tóc của cô ta cũng đều là màu trắng, vì thế không nhận ra được dung mạo và tuổi tác của cô ta.



Thực ra Lâu Thất biết đây rất có thể là hiện tượng lại giống, được gọi là người nhiều lông, trước đây trên tin tức cũng thi thoảng có những bài viết liên quan tới hiện tượng này. Nhưng lông của người nhiều lông thuộc hiện tượng lại giống này cơ bản là màu đen, hơn nữa cũng không tới mức khoa trương như cô ta, toàn thân đều có, cô gái trước mặt này chỉ có mặt tới cổ là mọc đầy lông, cánh tay và chân lộ ra ngoài thì rất mịn màng, hoàn toàn không có lông trắng.



Điều này đúng là quái dị.



Sức lực của cô gái lông trắng này rất lớn, nhìn không giống như tu luyện nội lực mà là sức lực bẩm sinh, vừa rồi sức mạnh kéo nàng và Hách Liên Quyết chính là cô ta.



Sau khi kéo họ xuống xong, cô ta liền lôi họ vào một cái hố nham thạch tường thẳng đứng, sau đó đẩy tảng đá khổng lồ ở bên cạnh lấp lại, bịt chặt phía trước. Tảng đá đó chí ít cũng phải hơn năm trăm cân, cao chừng một mét sáu, dù sao sau khi bịt xong cũng tới vai cô ta, cô ta chỉ lộ một cái đầu có thể nhìn ra ngoài.



Với thể trạng của nàng hiện tại thì không có cách nào đẩy tảng đá kia ra được, Hách Liên Quyết dường như cũng có khó khăn, vì ngực họ dính chặt lên tảng đá này, lưng thì gần như dính chặt lên tường, căn bản không thể dùng lực.



Hai người bây giờ giống như tiêu bản bị ghì lên tường, mặc cho cô gái lông trắng quan sát.



"Ngươi nói đi, có phải ngươi đang cười nhạo không?"



Cô gái lông trắng chỉ vào Lâu Thất, khẩu âm có chút phức tạp, nhưng cơ bản thuộc về Đông Thanh, tốc độ cũng hơi chậm.



"Ta cười nhạo gì chứ?"




Lúc này những người khách cũng đã nhảy xuống.



Hỏa lập tức chặn trước mặt quái nữ kia: "Để quân, thứ này chúng thuộc hạ đối phó, người hãy đi cứu đế hậu."



Trầm Sát ừ một tiếng, vung tay áo đi về phía Lâu Thất.



"Không được dụng vào mỹ nhân của ta, đó là của ta, của ta." Cô gái lông trắng thấy vậy như thể phát điên lao về phía Trầm Sát.



"Hi, quái vật, bên này." Lâu Tìn lập tức xách kiếm đâm về phía lưng cô ta.



"Không được gọi ta là quái vật! Ta không phải quái vật, Bạch Hổ Nhi, cắn bọn chúng!" Cô gái lông trắng nhảy xuống khỏi lưng bạch hổ, còn mình thì xoay tay vung về phía kiếm của Lâu Tín, đồng thời lại nhào về phía Trầm Sát.



Bạch hổ cũng nhanh chóng lao về phía Hỏa và mọi người. Tốc độ của nó thực sự rất nhanh, cú húc này khiến vai Lâu Tín bị húc mạnh, gần như nước người tê dại, kiếm cũng không cầm chắc được, keng một tiếng rơi xuống đất. Đuôi bạch hổ đã cuộn về phía Trần Thập, vuốt trước cũng đồng thời đánh về phía Hỏa.



Một hổ đấu với ba người, Hiện Viên Trọng Châu vốn định đi giúp Trầm Sát, thấy vậy liền ra tay đối phó với bạch hổ.



Họ không nhìn thấy Thanh Y đang lén lút lẻ lại gần tảng đá, chuẩn bị nhân cơ hội cứu vương gia nhà mình.



"Mỹ nhân là của ta."



Một tiếng kêu chói dáy vang lên, Trầm Sát xoay tay vung kiếm, ánh sáng sắc lạnh lóe lên, cắt đứt một đám lông trắng trên mặt cô ta.



"Không được động vào mỹ nhân của ta."



Cô gái lông trắng tiếp tục nhào tới, Trầm Sát cực kỳ bực bội, quay người vung kiếm về phía cổ cô ta: "Đế hậu của bổn đế quân, đồ quái vật như ngươi sao có thể động vào."



"Đó là của ta, là mỹ nhân của ta, da mặt mỹ nhân của ta."