Đế Vương Sủng Ái
Chương 545 :
Ngày đăng: 14:19 19/04/20
Nếu là dòng sông dưới lòng đất, vậy thì, Băng Ngư cũng có khả năng ở chỗ đó.
Bọn họ nghe được tiếng nước nhiễu đích thực được truyền từ dưới lòng đất.
Chẳng lẽ ở dưới vách núi Thông Thiên còn có một dòng sông hay sao?
"Nhưng phải làm sao mới xuống dưới kia được?" Thần y hỏi.
Biết được dưới lòng đất có con sông đương nhiên sẽ thăm dò một phen, nhưng mà, tìm không được lối vào thì cũng như không, chẳng lẽ từ đây đào lỗ xuống dưới kia hay sao?
"Đúng, đào đất, nếu đã nghe được tiếng nước nhiễu, nói rõ trên mặt đất không dày dặn là bao, để ta thử xem." Lâu Thất dứt lời bèn cầm Phá Sát, vừa nắm tay của Trầm Sát, vừa cố gắng ấn đâm vào mặt đất.
Mọi người có thể cảm giác được cơn chấn động của mặt đất, sau đó bỗng dưng dưới chân thả lỏng.
"Chết tiệt, vỏ đất còn mỏng hơn nhiều so với trong tưởng tượng!" Lâu Thất rủa thầm một câu, Trầm Sát đã kéo nàng vào trong lòng mình, còn chưa kịp mở miệng, đùng một tiếng, đất sụp đổ.
Bốn người té xuống dưới đó với bãi bùn cát mênh mộng.
Cảm giác mất đi trọng tâm nói sao cũng không hề dễ chịu chút nào, trong suốt quá trình đó Trầm Sát ôm lấy Lâu Thất rơi về một hướng, bản thân nằm dưới, ôm chặt nàng vào lòng.
Cho dù ngã nhào trên mặt đất, thì để hắn làm bia đỡ lót dưới là được.
"Ui da có cây!"
Giọng nói của Lâu Thất vừa vang lên, toàn bộ bọn họ đều rơi vào lùm cây, những cành cây này rất mềm nhũn, và có độ dẻo, giảm thiểu tốc độ rơi xuống của bọn họ, lưng của Trầm Sát chạm với những chạc cây đó, nỗi đau trong cơ thể dường như tăng lên gấp trăm lần, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, bảo vệ Lâu Thất thật tốt.
"Pằng."
Rốt cuộc thì, đã chạm đất.
Hiên Viên Ý và thần y cũng té nhào xuống đây, nhưng dù sao thì võ công của Hiên Viên Ý không tệ, cuối cùng nhanh chóng nắm lấy một chạc cây, tiếp tục giảm tốc.
"Phương thần y, ông sao rồi?"
Đi vặn vẹo vặn vẹo như thế thật là chậm quá chậm quá đi.
Nhưng không còn cách nào khác, Lâu Thất nói trong nước có thứ gì đó không dễ đối phó, thời điểm bây giờ bọn họ không thể xuống dưới đó kiếm chuyện, chỉ có thể tiếp tục đi đường vòng.
Cho đến khi ai cũng nghe được tiếng thở gấp hổn hển đè nén của Trầm Sát, sự đau đớn của hắn đã nhịn đến cực hạn.
Thần y quay đầu, đột nhiên bị thần thái và sắc mặt của hắn làm giật mình nhảy cẫng. Mồ hôi phủ đầy đầu đầy mặt của Trầm Sát, hắn cắn chặt răng, cơ mặt đều co rút lại, đôi môi trở đen, run rẩy cầm cập, đôi mắt của hắn trở nên hung tợn, đó là sự chống chọi với nỗi đau.
"Đế Quân!"
Lâu Thất sớm đã biết có lẽ hắn đã đau đến cực đỉnh, bởi vì hắn nắm tay nàng bằng bàn tay toát đầy mồ hôi, bàn tay bình thường của hắn luôn sạch sẽ khô ráo.
"Phía trước có ánh sáng!"
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy phía sau đường đi vặn vẹo kia dường như có tia sáng.
"Bổn Đế Quân vẫn có thể kiên trì, tiếp tục đi." Trầm Sát nắm chặt tay của Lâu Thất.
Thần y và Hiên Viên Ý có chút không nhẫn, nhưng chẳng còn cách nào khác. Bốn người tiếp tục tiến lên phía trước, đợi qua một đường vòng, trên đỉnh đầu của bọn họ lộ ra một khoảng trống, có ánh trăng rọi xuống, trên mặt đất còn có rất nhiều rễ cây chằn chịt đang phủ xuống, trôi thênh thang trên mặt nước, có vài con cá nhỏ đôi lúc nhảy ra khỏi nước, làm giọt nước bắn tung toé.
Con cá nhỏ chạm phải ngọn rễ của cây, ngọn rễ dài dài kia bèn nhẹ nhàng lay động, cá nhỏ lặn lại vào nước, tung tiếp giọt nước, những giọt nước kia được ánh trăng soi chiếu, trông thật lóng la lóng lánh.
Khung cảnh này tiếp tục khiến con người cảm thấy vô cùng tốt đẹp yên tĩnh.
Vào lúc bọn họ đang nhìn ngơ ngác, Trầm Sát rên nhẹ một tiếng, khoé miệng tràn ra một ít máu tơ màu đen, cả con người ngã nhào xuống nước.
"Trầm Sát!" Lâu Thất la lên định níu hắn lại, nhưng bởi vì hắn đau đớn toát nhiều mồ hôi, lòng bàn tay cũng toàn mồ hôi, nên khi nàng dùng lực kéo, hai cánh tay đó trơn trượt hơn nhiều, nàng tận mắt chứng kiến hai cánh tay thả lỏng, pằng một tiếng, hắn đã rơi xuống dưới hồ.
Càng khiến bọn họ không tưởng tượng được là có chuyện xảy ra.
Trầm Sát rơi vào nước, có một đàn cá lớn bé như bị giật mình toàn bộ nhảy vượt lên mặt nước. Bỗng chốc, nước bắn tung toé, bề mặt sông hỗn loạn, hình bóng của Trầm Sát biến mất khỏi tầm nhìn của bọn họ.