Đế Vương Sủng Ái
Chương 547 :
Ngày đăng: 14:19 19/04/20
"Chỗ này không an toàn, muốn giải độc thì phải tìm một nơi an toàn." Bây giờ thần y đang kích động đến nỗi nói chuyện run run.
Mười loại dược dẫn kiếm đủ, điều này thật sự khiến ông ta kích động đến nỗi da gà nổi đầy người. Trước khi Lâu Thất chưa xuất hiện bên cạnh Trầm Sát, bọn họ đều cảm thấy muốn tìm đủ mười vị dược dẫn còn khó hơn lên trời, thậm chí đã làm mấy năm liên tục, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải tìm mười năm.
Nhưng Lâu Thất vừa đến, chưa đầy thời gian một năm đã tìm kiếm đầy đủ.
Hồi đó bảo nàng là phúc tinh của hắn, lời này quả không sai, không sai.
"Trên kia, chúng ta có thể lên trên kia không?" Hiên Viên Ý nhìn lên, trên đó nhất định có một mảng Hồng Tùng Trùng, nhưng mà, trong Hồng Tùng Lâm có đồ vật gì, bọn họ không hiểu rõ, nhưng mà, hoàn cảnh ở bên dòng sông dưới lòng đất không tiện giải độc, cá thì kì lạ, trùng thì nhiều, với lại đen tối không nhìn rõ được gì, chỉ nhờ vào dạ minh châu thì quá mờ ảo, phạm vi chiếu sáng không được lớn, nếu trong bóng tối đột nhiên có con gì đó lao vụt ra ngoài, nguy hiểm là một đằng, chỉ sợ ảnh hưởng việc giải độc.
Trên đỉnh đầu của bọn họ có một cái động, đại khái cỡ một người chui lên được, ở đây có nhiều rễ cây như vậy, chỉ cần nắm nó leo lên là ổn.
Lâu Thất nhìn một phen, cũng cảm thấy được, và chỉ cần đi lên trên đó, động tác của nàng nhanh nhẹn bắt được một con Hồng Tùng Trùng, bít cái lỗ động đó lại, đám Hồng Tùng Trùng này đâu có cách chạy lên đây được?
Chỉ là, bọn họ cần xử lý vài nhánh rễ cây có Hồng Tùng Trùng ở bên cạnh cái động.
Lâu Thất qua kia thí nghiệm một lần, phát hiện trên người không có Hồng Tùng Trùng, thì đám trùng tử kia quả nhiên không nhúc nhích, bèn cầm cây Roi Thí Hồn, bóc ra vài con Hồng Tùng Trùng ở xung quanh đó, quăng xuống nước.
Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ tới được đó là, đám Hồng Tùng Trùng kia rơi xuống nước, lập tức có cá điện nhỏ bơi tới, sau đó có mấy chục con bao vây, lập tức giật chết con Hồng Tùng Trùng.
Lần này chọc lủng tổ ong vò vẽ, chỉ thấy Hồng Tùng Trùng trên rễ cây đều bay xuống dưới nước như tự sát, quay cuồng trên mặt nước, trùng và cá đều lăn lộn với nhau, nước bắn tung toé, một mảng lớn Hồng Tùng Trùng bấu víu cá điện nhỏ, quả thật là cuộc đại chiến không chết không thôi.
"Nhanh, Nhị thúc, hai người dẫn Trầm Sát lên kia trước!" Lâu Thất và thần y đỡ Trầm Sát nằm lên lưng của Hiên Viên Ý, dùng roi quất một phát, kéo theo vài nhánh rễ vung vẫy, bám thành một sợi, nhét vào tay của Hiên Viên Ý. Đồng thời chế tác một cái y chang vậy cho thần y.
May là thần y đã sở hữu bản lĩnh của sói trắng, nếu không dựa vào thân thủ hồi đó của ông, vốn dĩ không có cách nào bò lên trên kia được. Bây giờ trên thân cây rễ không còn Hồng Tùng Trùng nữa, hiện Lâu Thất phải cướp Hồng Tùng Trùng với đám cá điện nhỏ kia.
Đám cá đó quá đáng sợ, bọn chúng trực tiếp vây mấy chục con giật chết một con Hồng Tùng Trùng, sau đó cái miệng cá nhọn hoắc kia hút sạch toàn bộ máu của Hồng Tùng Trùng, chỉ chừa lại cái xác khô cằn. Xác trùng như vậy chẳng thể làm dược dẫn.
Lâu Thất nhìn bọn người Hiên Viên Ý bò lên trên được nửa chặng, lập tức phi thân bay lên, giơ tay bắt lấy một nhánh rễ, đồng thời xoay chuyển cơ thể, dùng Phá Sát cắt rễ cây ở xung quanh hơn một nửa, phòng hờ còn có Hồng Tùng Trùng sống sót bay lên đây.
Mặt nước lắc lư, cá và trùng đang chiến đấu hỗn loạn.
Hương thơm cứ thế tuôn trào ra ngoài, như sự chỉ dẫn từ trên trời.
"Thành, thành công rồi?" Rốt cuộc đã đợi đến ngày chế ra thuốc giải, giọng nói của Lâu Thất run rẩy.
"Đế Hậu, thành công rồi, thành công rồi! Toàn bộ là công lao của Đế Hậu đó!" Thần y nước mắt giàn giụa.
Lâu Thất quay đầu lại, bèn thấy Trầm Sát ngồi dậy khó khăn, nhìn nàng: "Thất Thất, đem thuốc qua đây."
"Vâng!"
Tay của Lâu Thất nhẹ nhàng cầm lấy viên thuốc, một tay đón lấy ống tre của Hiên Viên Ý, đi về phía Trầm Sát. Cho dù là hai người họ, hay là thần y, bọn họ đều chờ đợi ngày này quá lâu rồi. Vì thế khi thần y dõi nhìn Lâu Thất tiến về phía của Trầm Sát, cảm thấy một nghi lễ trang trọng sắp được hoàn thành.
"Đợi một chút." Bỗng dưng Hiên Viên Ý lên tiếng. Thấy ai cũng đang nhìn mình, ông lập tức nói: "Lúc nãy ta đi lấy nước khoáng phát hiện có một cái động núi, vẫn nên đi qua chỗ đó giải độc đi, an toàn chút."
Bọn họ di chuyển đến động núi bên kia, quả nhiên an toàn hơn nhiều, thần y và Hiên Viên Ý một trái một phải canh gác ở ngoài động.
Cửa động có bụi gai ngăn che, bên trong chẳng qua cũng chỉ đủ cho ba bốn người hoạt động.
"Tại sao dùng thuốc phải cởi toàn bộ y phục ra vậy?" Trầm Sát nhướng mày.
Ánh mắt của Lâu Thất nhìn lướt qua, "Bởi vì một lát trên người chàng sẽ có rất nhiều độc tố thải ra ngoài, đừng có làm bẩn y phục." Nàng lại nhìn một hố nước vừa được đào ở bên cạnh, dòng nước khoáng chảy ở bên ngoài, bọn họ dẫn nước chảy vào trong đây, là để nàng dùng đó lau chùi cơ thể cho hắn.
Nàng đặt viên thuốc vào trong miệng của hắn, móm chút nước khoáng.
Trầm Sát nuốt viên thuốc đó xuống, quả nhiên toàn thân nhanh chóng thải ra độc tố màu đen xanh, Lâu Thất ở bên cạnh lau lấy lau để cơ thể của hắn, đồng thời quan sát tình hình.
"Như vậy thì nàng đã nhìn sạch sành sanh cơ thể của bổn Đế Quân rồi." Đợi trên người không còn thải ra độc tố nữa, sắc mặt của Trầm Sát đã khôi phục lại, và cơn đau đớn trong cơ thể không còn, điều này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt của Lâu Thất bừng đỏ, "Đây đâu chỉ là xem không, ta còn sờ mó nữa cơ, chàng cảm thấy sao?"
Nghe lời khiêu khích của nàng, đôi mắt của Trầm Sát đột nhiên tối sầm, "Nàng cảm thấy bổn Đế Quân sẽ như thế nào?"