Đế Vương Sủng Ái
Chương 638 :
Ngày đăng: 14:20 19/04/20
"Đúng rồi, sao hai con lại vào đây?" Hiến Viên Chiến cũng hỏi, "Tiểu Thất, những năm qua..." con đã đi đâu? Trưởng thành như thế nào? Sao lại ở bên Trầm Sát?
Y có quá nhiều vấn đề muốn hỏi.
Và Trầm Hoàng cũng như thế.
"Sát Nhi, độc cổ trong cơ thể con?"
"Được giải rồi."
Hóa ra, Trầm Hoàng đã biết hắn trúng độc cổ.
"Hiện tại bên ngoài thế nào rồi?"
"Hỏi như thế thì biết hỏi đến bao giờ? Mẫu...hậu đâu?"
"Mẫu hậu con..." Sắc mặt Trầm Hoàng hơi cổ quái, Trầm Sát cau mày, y lập tức lắc đầu: "Bà ấy vẫn tại thế!"
Hiên Viên Chiến nói: "Để cho trẫm nói vậy, Trầm Sát, năm xưa mẫu hậu con giúp đỡ ông ngoại của Tiểu Thất, bây giờ chỉ có thể ngâm mình trong Sinh Cơ Đàm, không thể ra ngoài được."
Giờ thì Trầm Sát và Lâu Thất đều chấn kinh.
Lâu Thất kêu lên: "Ông ngoại con vẫn còn sống?"
Hiên Viên Chiến lắc đầu: "Các con đi xem rồi sẽ biết."
...
Trong Thánh Cốc, ảo cảnh đôi khi lại biến đổi, họ đã ở đây mười mấy năm, mỗi ngày nhàn rỗi, không tìm cách ra khỏi cốc thì đối kháng với ảo cảnh, thỉnh thoảng lại giết vài con dã thú hoặc chiến đấu với khí hậu khắc nghiệt, ngoài ra họ còn phải tìm kiếm thức ăn, tìm kiếm vật có thể may y phục.
Nếu là hôm qua, thứ họ mặc trên người chính là y phục được đan bằng vải bố, chứ không phải là bộ đồ được cất giữ cẩn thận này.
Một đường đi về phía trước, đa số đều là Hiên Viên Chiến và Lâu Thất nói chuyện.
Năm xưa, dị tượng Thánh Cốc, tộc trưởng Bạch Vu Tộc biết Trầm Hoàng, Hoàng Hậu đang dẫn theo thái tử đi ngang qua nên phái người mời họ vào Thánh Cốc. Thánh Cốc hiếm lắm mới mở một lần, vì để tìm bảo vật bảo dược cho Trầm Sát, họ cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nên đi đến nửa đường thì quay đầu lại.
Mới ban đầu thì không sao, nhưng sau đó thời không vặn vẹo, dường như có người muốn đoạt tính mệnh của họ trong bóng tối, hoàn cảnh trong Thánh Cốc cực kỳ nguy hiểm, người họ dẫn theo không ai gặp may, Cổ Tịnh Nhi rơi xuống Sinh Cơ Đàm, nhất thời chưa biết sống chết, Trầm Hoàng chỉ có thể kêu cận vệ mang Trầm Sát lao ra Thánh Cốc, còn bản thân y ở lại tìm kiếm ái thê.
Hiên Viên Chiến thì lại bị thời không vặn vẹo mang vào trong Thánh Cốc.
Sau này Thánh Cốc cũng vì thế bị phong bế.
Trời xanh vẫn không quên họ!
"Cảm tạ trời xanh!"
Hốc mắt Trầm Hoàng và Hiên Viên Chiến ướt nhòe, hai bàn tay nhắm chặt vào nhau.
Hai canh giờ sau.
Bên ngoài Thánh Cốc, Lâu Hoan Thiên và những người khác đang sốt ruột vì không tìm được chút manh mối nào, nhưng họ bỗng nhiên nghe thấy hai tiếng cười hào sảng vọng lên đến tận trời xanh.
"Trẫm, ra ngoài rồi!"
Hai tiếng nói hợp làm một, vô cùng kích động.
"Đây là..." Lâu Hoan Thiên nhảy cẩng lên.
Hắn nghe thấy Lâu Thất gọi: "Ca, đến nghênh đón phụ hoàng!"
"Các thị vệ, nhanh chóng tiến lên nghênh đón Hoàng đế hoàng hậu của Trầm Thị." Giọng nói của Trầm Sát vang lên theo sau.
Nguyệt, Hỏa và những người khác cũng chạy lên.
"Trầm Hoàng, Chiến Hoàng ra ngoài rồi!"
"Đế Hậu, Đế Hậu vẫn bình an!" Trần Thập và Lâu Tín nhảy cẩng lên.
Mây đen tan đi, cầu vồng xuất hiện. Ngày hôm đó Thánh Tiên Cung gần như bị hủy, ngày hôm đó Thánh Cốc mở ra, Trầm Hoàng Chiến Hoàng mất tích mười mấy năm trở về, khí thế vẫn như cũ! Ngày hôm đó, thủ hạ của Trầm Sát và Lâu Thất dọn sạch hết đồ trong Thánh Cốc!
Ngày hôm đó, Lâu Thất nói với thiên hạ rằng.
Các Vương Triều, các ngươi đợi đó cho bổn hậu! Nếu trong vòng nửa tháng không quy phục, ta sẽ đánh cho các người nát mông!
Vị Đế Quân nào đó vỗ đầu nàng, bổ sung thêm: Bổn Đế Quân tán thành.
Trong đêm đó, lão cung chủ Thánh Tiên Cung đứng trên ngọn núi, ngước mắt nhìn trời.
Đế tinh song thịnh.
"Thiên hạ rồi sẽ thống nhất. Đế Quân Đế Hậu, sánh vai vô song."