Đế Vương Sủng Ái

Chương 639 :

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Mùa xuân Đại Thịnh năm thứ hai.



Tuy Tết và Nguyên Tiêu đã qua, nhưng khắp thành vẫn giăng đèn kết hoa, bầu không khí vui vẻ rộn ràng.



Hầu như tất cả mọi người đều mặc áo mới, nam tử đội nón, nữ tử cài trâm, sửa soạn chỉnh chu xinh đẹp.



Trời vừa tờ mờ sáng, tất cả mọi người đều bắt đầu chuẩn bị. Có hài đồng bị mẫu thân đánh thức, nó mở đôi mắt đang còn lim dim của mình, ngây thơ hỏi.



"Mẹ, hôm nay là ngày gì ư?"



Người mẹ trẻ tuổi vui vẻ đáp: "Trưa hôm nay, Đế Quân và Đế Hậu của Đại Thịnh chúng ta sẽ trở về!"



"Trưa á? Bây giờ vẫn còn sớm mà."



"Phải sửa soạn, còn phải nấu rượu ngọt cho các tướng sĩ, phải cho họ ăn đủ ngọt, sau này mới có thể ở lâu trên đất Đại Thịnh, chứ đừng đi đến Long Ngâm Đại Lục."



Đứa bé như hiểu như không.



Trền bầu trời vẫn còn chưa sáng, bỗng nhiên có một chiếc bóng khổng lồ bay ngang qua, không lâu sau nó bay đến Cửu Tiêu Sơn, đáp xuống ngón núi phía sau Cửu Tiểu Điện.



Có hai bóng người nhảy xuống.



Bóng dáng lả lướt xoay đầu vỗ lên người Bạch Ưng, khẽ nói: "Đại Bạch vất vả rồi, đi ra hậu sơn tự tìm ổ nghỉ ngơi đi."



"U U."



Trên cự tọa, có một con tiểu hồ ly màu tím bạc ló đầu ra, nó kêu lên, cứ như đang nói với nàng, nó sẽ chăm sóc tốt cho Đại Bạch.



Bóng dáng nhỏ nhắn chính là Lâu Thất, nàng buồn cười, liếc nhìn nó: "Mày chăm sóc tốt cho bản thân, chỗ này không có nhiều thảo dược tốt để cho mày ăn vụn đâu."



Ở bên Hiên Viên Trầm Thị, U U đã ăn rất nhiều thứ tốt, bây giờ lông của nó gần như có thể phát sáng, bóng bẩy mượt mà.



"Không được đến làm phiền bổn Đế Quân, nếu không..." Trầm Sát cũng liếc nó, ánh mắt này lại mang theo sự uy hiếp nồng nặc.



"U U!" Đáng sợ quá.



Cái người nhịn nửa năm tời có sát khí nặng quá, nó phải tránh xa một chút mới được!



U U thoắt cái chạy đi theo Đại Bạch.
"Năm sau rồi hẳn nói."



Năm sau...



Thanh Y thở dài.



"Chi nhánh của Thịnh Vân Dược Hàng sẽ mở vào ngày mai?"



"Vâng."



"Triệu Vân đến rồi?"



"Nghe nói đã đến rồi, Triệu công tử gửi thiếp đến, ngày mai Gia có đi không?"



Hách Liên Quyết khẽ hừ. "Không đi. Bổn Vương không muốn nhìn thấy bộ mặt của hắn nữa." Cứ như mọi thứ đã viên mãn rồi, trước đây còn cảm thấy trên người Triệu Vân có một chút ít tà khí, bây giờ thì hay rồi, bộ dạng giống hệt công tử tao nhã. Điều quan trọng nhất là, lần trước khi gặp hắn ở hoàng thành Trầm Thị, lúc ấy Lâu Thất vẫn còn ở Hiên Viên, Triệu Vân nói với hắn, hắn nói một câu thế này: "Hôm qua Lâu Thất gửi thư cho tại hạ, nói rằng đã đánh thắng trận, nàng phát hiện một loại dược thảo tại một dãy núi, loại dược thảo này có tác dụng rất tốt đối với người già, vài hôm nữa đích thân tại hạ sẽ đi xem loại dược thảo kia, còn tối nay sẽ trả lời thư cho Lâu Thất, vương gia có cần tại hạ gửi lời hỏi thăm giùm không?"



Khoe khoang, Khoe khoang cái gì?



Khi ấy hắn phất áo bỏ đi, chỉ khi tối đến ngồi trước giấy viết thư, hắn lại phát hiện thật ra mình cũng chẳng có gì để viết.



Điều muốn viết, không phải là điều hắn muốn nói.



Điều muốn nói, đã hoàn toàn chẳng còn ý nghĩa gì nữa.



Lúc này, Triệu Vân đang ngồi trong chi nhánh Ngân Nguyệt của Thịnh Vân Dược Hàng, nơi này đã được bố trí xong xuôi, xung quanh bày từng hàng tủ thuốc, còn trước mặt hắn là một đống thảo dược đã được bào chế một nửa.



"Thiếu chủ, thật ra kêu học đồ bào chế mớ thuốc này là được rồi, cần gì đích thân người phải ra tay?" Chưởng quỹ mới đứng bên cạnh, nói vừa cung kính vừa hãnh diện: "Trong thời gian tám tháng, Thịnh Vân Dược Hàng đã mở được mười sáu chi nhánh, việc thiếu chủ cần xử lý quá nhiều, có thể nghỉ ngơi được thì tranh thủ nghĩ ngơi đi."



Vân Phong lắc đầu: " Không sao, loại thảo dược này, nàng ấy đã dạy ta cách bào chế tốt nhất, ta phải đích thân thử xem sao."



Hắn bốc một cây dược thảo lên, nhớ đến lời Lâu Thất đã viết trong thư.



Cố gắng quản lý Thịnh Vân Dược Hàng, trở thành nơi bảo đảm sức khỏe cho bách tính khắp thiên hạ. Một khi tìm được thuốc tốt, nàng sẽ viết thư thông báo cho hắn ngay.



"Ta sẽ làm như thế." Dưới ánh đèn, hắn nhìn dược thảo, khẽ mỉm cười.



Cho dù chỉ vì để có một lý do có thể giữ liên lạc với nàng, hắn cũng cam tâm tình nguyện.