Đế Vương Sủng Ái

Chương 651 :

Ngày đăng: 14:21 19/04/20


Nếu đúng như thế, có thể cô còn tìm cách tới đâu đó tìm họn, hỏi cách để khắc chế hắc vụ.



Trầm Sát và Hiên Viên Chế nhìn nhau



"Chẳng phải nơi ngươi và tam thúc trước đây sinh sống hay sao?"Hiên Viên Chế hỏi



Lâu Thất lắc đầu: "Không phải, là một nơi khác" Trong vũ trụ ấy, không gian rộng bao la, người xuyên qua lỗ hổng không gian và thời gian quay lại đều nắm được một mậ pháp nhất định...



Mật pháp...



Lâu Thất nhớ tới sư công, họ đã nắm được mật pháp, liệu có phải là người đến từ không gian khác truyền lại hay không?



"Đừng suy nghĩ linh tinh" Trầm Sát đột nhiên chặn dòng suy nghĩ của cô. Lâu Thất ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Trầm Sát.



Cô suy nghĩ linh tinh cái gì



"Đừng nghĩ tới việc xuyên qua lỗ hồng không gian, đi đâu cũng không được phép. Bây giờ trong bụng nàng còn có đứa con của chúng ta." Đi rồi chưa chắc đã quay lại. Điều đó chẳng ai có thể đảm bảo



Lâu Thất không nói gì nữa



Quả thật hắn rất hiểu cô.



"Thế nhưng, chúng ta có nên xuống dưới phía dòng sông xem sao không? Ở đó nhất định có thứ gì đó" Cô nói với vẻ nghiêm túc



"Bồn Đế Quân sẽ sai người xuống" Trầm Sát ra tín hiệu



"U U!"



Đúng lúc này U U lao về phía dòng sông



Lâu Thất chau mày, hất tay của Trầm Sát, đi về phí dòng sông nói, "Ta xem trước thế nào..."



Chưa nói xong, một tiếng động vụt qua về phía cô



Trầm Sát và Hiên Viên Chế giật mình, đồng thời lao về phía đó chặn Lâu Thất lại. Hiên Viên Chế chặn lại chiếc ám khí



Ám khí rơi xuống, một tiếng nổ vang lên, khói mịt mù.



Lâu Thất ngoảnh lại nhìn, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng vụt qua bên kia bờ sông.



"U U, U U!" U U lúc này thấy căng thẳng, rồi lại lao về phía dòng sông



"U U, quay lại đây!" Lâu Thất tóm lấy nó, sau đó một tiếng động vang lên, ám khí bay tới, rồi lại nổ tung sau khi bị Hiên Viên Chế ngăn lại, một làn khói vàng mù mịt bay lên.



"Trầm Sát xuống dưới kéo người lên, các người cẩn thận một chút" Hiên Viên Chế phẫn nộ rồi phất tay, bay về phía ám khí vung ra



Lâu Thất cảm thấy có điều gì đó kỳ quái. Cô đánh mắt sang nhìn đám hắc khí bên kia bờ sông, muốn xem có thấy bóng dáng khi nãy hay không. Thế nhưng càng nhìn càng cảm giác làn hắc khí kia giống như quỷ khí địa ngục muốn nuốt chửng người khác.



Cô thấy buồn nôn.



Vừa cúi mặt xuống, một bóng dáng xuất hiện rõ hơn khi náy. Rõ ràng đó là bóng người



"Thất Thất, tránh xa bờ sông ra "



Mưa không biết dừng từ lúc nào, U U đang trong vòng Tay của Lâu Thất, nó vẫn đang kêu lên, rồi như muốn lao về phía dòng sông.




Trầm Sát nghe những lời này, sắc mặt của hắn âm u



"Tiếp tục tìm"



"Rõ!"



Tất cả mọi người lao vào dòng nước



Trầm Sát quay sang nói với Hiên Viên Lại, "Thất Thất khi nãy không cho Đế Quân ta ra tay, nói người đối phương trông rất quen"



Đây là lão đạo sỹ thối của Lâu Thất. Lúc này hắn nên tin ông ta



Hiên Viên Lại giật mình, sau đó cười. "Không sao, vậy thì không sao. Tiểu Thất rất thông minh, nếu nó không ra tay, chắc chắn sẽ không có gì nguy hiểm"



Vớ vẩn.



Trầm Sát mặt lạnh tanh



Bị kéo xuống nước đã đủ nguy hiểm rồi. Bây giờ không giống như trước đây. Quả thật không thể dựa vào lão đạo sỹ này, chẳng trách trước đây lão ta bỏ Lâu Thất một mình



Trầm Sát nghiến răng, lập tức lao vào dòng nước. Hắn tự mình tìm kiếm



Hiên Viên Hoan Thiên nhìn Hiên Viên Lại, "Trái tim lớn thật đấy"



Nói xong hắn cũng lao vào dòng nước



Không quan tâm có quen hay không, nếu để hắn tóm được thì chắc chắn phải chết. Nếu như muội muội của hắn có chút tổn thương nào, hắn sẽ xuất binh san phẳng nơi này, hút cạn dòng sông này.



Lúc này mọi người đang phát điên lên tìm kiếm. Thế nhưng lúc đó Lâu Thất đã lên khỏi mặt nước, đưa tay vuốt mặt rồi vận động để làm ấm cơ thể. Dòng sông rất lạnh, nếu ở trong nước lâu như thế sẽ bị chết cóng



Khi nãy cô bế khí không thở, không động đậy gì, để tùy cho người kia kéo cô. Như thế cô có thể duy trì sức lực. Lâu Thất thấy trong tìn hình này, cứ giẫy giụa cũng không bằng thuận theo tình thế.



Phía đối phương không sợ hắc khí, còn tiến hành mai phục ở đây. Cô cảm giác đây có lẽ chính là yếu tố cốt lõi của mọi việc.



Vì thế chuyện gì tới thì cứ để nó tới.



Chỉ có điều cô không biết người đàn ông kia có phát điên lên hay không.



Với sự kiêu ngạo của Trầm Sát, người hắn yêu thương bị bắt đi ngay trước mặt là điều không thể chịu đựng được.



Ở đây toàn là những khối đá kỳ quái, nhô khỏi mắt nước, ánh sáng mù mờ, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào bên ngoài. Nơi này giống như một khe động trong lòng núi. Rất yên tĩnh, chỉ có những giọt nước đang nhỏ khẽ.



Cô ngồi vào một góc, phía xa là một nơi bằng phẳng có loại hoa mà lão đạo sỹ thối từng nói cho cô biết mọc um tùm.



Người kéo cô tới đây đang đứng ở đó, tay run rẩy. Sợi xích quấn vào chân cô được hắn thu lại, rồi treo lên một mỏm đã gần đó.



Sau đó người này nhìn về phía cô một cách lặng lẽ.



Hắn mặc trang phục màu đen, không đeo thứ gì trên người, tóc buộc gọn gàng, cả người hắn cũng bị ướt đẫm.



Đó là một khuôn mặt bình thường, chẳng có điểm gì nổi bật, không khiến người khác có ấn tượng



Lâu Thất có thể khẳng định chưa từng gặp khuôn mặt này, nhưng không hiểu sao lại thấy quen thuộc