Đế Vương Sủng Ái

Chương 652 :

Ngày đăng: 14:21 19/04/20


Người kia dường như đang đợi cô cất lời



Chỉ có điều Lâu Thất nhìn lượt quá hắn rồi quay sang tự bắt mạch cho mình, lấy một viên dược hoàn nhét vào miệng mình rồi nuốt. Sau đó cô vắt khô quần áo, chẳng nói câu gì



Cô không hề tỏ ra sợ hãi hay kinh ngạc, cũng chẳng có chút lo lắng nào, giống như gặp lại người bạn cũ của mình.



Người đó thấy sốt ruột cuối cùng đành phải mở lời trước



"Ngươi giống hệt như hắn ta kể"



Giọng nói này Lâu Thất hoàn toàn không thấy quen thuộc. Cô có thể khẳng định chưa từng gặp người này. Chỉ không hiểu là cảm giác quen thuộc đó từ đâu ra. Thế nhưng nghe câu nói này, cô đột nhiên hiểu ra



Cô ngẩng đầu nhìn, "Ngươi quen biết Minh Liệt sao?"



Người kia sững người, "Cô quả nhiên rất thông minh! Không sai, ta chính là sư phụ của Minh Liệt"



Minh Liệt, Minh Liệt còn có sư phụ ư? Thế nhưng hắn ta trông ra mới chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, sao có thể là sư phụ của Minh Liệt được cơ chứ. Nói thế, có nghĩa là Minh Liệt quả nhiên có ở trong thế giới này, hoặc chính là người ở Long Ngâm kia.



Lâu Thất cũng không ngờ sau bao nhiêu năm lại nghe được cái tên Minh Liệt, gặp được người có quan hệ với Minh Liệt. Đôi mắt cô hơi đỏ.



Người đó dường như biết cô đang nghĩ gì nên giải thích; "Ta năm nay đã hai mươi bảy tuổi. Ta họ Minh, cô có thể gọi là Minh tiên sinh."



Hai mươi bảy ư. Đôi mắt của Lâu Thất đang đỏ hoe, cũng nhoẻn miệng cười. Dường như người của Long Ngâm đều có thuật giữ gìn dung nhan. Mặc dù những thứ mà họ có đều rất cổ quái.



"Ngươi thực sự là sư phụ của Minh Liệt hay sao?"



"Đúng, ta cùng họ với Minh Liệt. Phụ thân của hắn đã qua đời khi hắn còn nhỏ" Minh tiên sinh cũng ngồi xuống một tảng đá, "Ta cũng là phản đồ của giáo phát. Nói thật cho cô biết, ta nhất định sẽ mang cô đi, tuyệt đối không để cô rơi vào tay bọn họ"



Lâu Thất nghe mà không hiểu rõ. Thế nhưng cô có thể doán ra, những điều hắn nói liên quan tới làn hắc khí nuốt người kia. Hơn nữa, cô cũng muốn tìm đáp án cho những nghi hoặc đó.



Cô có chút lo lắng nhưng sắc mặt vẫn điềm tĩnh, "Chúng là ai? Ngươi nói đó là giáo phái gì?"
Yêu quái lông trắng?



Đó có phải là yêu nữ lông trắng đã bóc mặt mỹ nhân hay không?



Cô ta luôn nói đang đợi một mỹ nhân, tìm một mỹ nhân, cho dù tinh thần có chút bất thường



Nghĩ tới đây, Lâu Thất toát mồ hôi



Người đàn bà đó chính là mẫu thân của Minh Liệt sao?



Vì thế sau này Minh Liệt đã tới hiện đại, mua một chiếc gương hóa trang như thế, đó là cách hắn nhớ tới cô. Hoặc là hắn muốn nói, từ nhỏ hắn đã gặp được cô?



Hay để cho cô nhìn thấy bản thân mình trong gương, nói cho cô ấy biết rằng, cô chính là mấu chốt của mọi sự việc



Minh Liệt đã chết, cụ thể là vì nguyên nhân gì thì có lẽ chính Minh Tiên Sinh cũng không biết



Lâu Thất hít một hơi dài, Minh Liệt ơi là Minh Liệt..



Minh Tiên Sinh có thể cũng vì kể quá nhiều nên dừng lại một lát



"Vậy tại sao lại rời bỏ Tranh Thiên Giáo? Đưa tôi tới đây để làm gì?"



"Tranh Thiên Giáo sau này càng trở lên ngông cuồng, chúng muốn có tất cả mọi thứ, muốn có sơn thủy vạn vật, muốn có thần dân phục tùng. Thế nhưng chúng không muốn có bách tính, mà chúng sẽ lọc ra trong số đó."



Lâu Thất trợn tròn mắt, "Chúng dựa vào điều gì?"



"Dựa vào điều gì ư? Dựa vào phát hiện của chúng, có thể mượn làn khói tử mịch đó qua lỗ hổng không gian, còn có hồn phách của cô.



Nói tới đây Minh Tiên Sinh thấy ánh mắt của cô có chút âm hàn