Đế Vương Sủng Ái

Chương 73 :

Ngày đăng: 14:13 19/04/20


"Là có người bắn vào cột." Thị vệ sắc mặt ngưng trọng.



Nguyệt Vệ tiếp lấy nhìn, lại lần nữa biến sắc.



Đó là một phiến lá cây mỏng, còn nhỏ dài mềm nhẹ hơn lá liễu, thế nhưng trên phiến lá này xuyên qua rất nhiều giấy, hơn nữa, lại còn là do có người bắn vào!



"Đối phương muốn khoe nội lực của mình." Ưng rất phẫn nộ nói.



Nguyệt lắc đầu, "Sao phải khoe chứ? Là bởi muốn chúng ta biết rằng, nội lực của hắn còn hơn tất cả chúng ta, nếu như muốn đuổi theo hắn thì chỉ có mình Đế quân mới có thể làm được, bằng không, những người khác đuổi theo cũng chỉ đuổi được một cái chết mà thôi." Hắn nói xong cũng không định sờ vào đám giấy đó, "Ta đi xem Đế quân, chỗ này giao cho ngươi."



Ưng chỉ đành ở lại.



Lâu Thất quắp chặt lấy eo của Trầm Sát, hắn nhảy lên không, năm ngón tay làm thành trảo, muốn nắm lấy gáy của gã đang chạy trốn,thu lại mạnh một cái, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, lại là tiếng gãy xương vang lên.



Gã kia ngay cả thời gian để kêu thảm cũng chẳng có, thân thể nặng nề rơi xuống đất ầm một tiếng.



Nguyệt vừa khéo bước vào, "Chủ tử có Lâu Thất cô nương, công phu quả nhiên vẫn trước sau như một." Hắn nhìn thấy ba thi thể trong viện, Quỷ Sơn tam sứ, đến một người cũng không chạy thoát.



Lâu Thất quả nhiên là có tác dụng lớn, quả nhiên là vậy.



Đối phương đã đoán được điều gì rồi sao? Trong lòng Nguyệt có chút nặng nề.



Trầm Sát đứng lại, Lâu Thất trượt từ người hắn xuống, vòng tới trước mặt hắn, nắm lấy tay của hắn, "Thuốc, băng gạc." Vừa rồi khi đánh nhau tay hắn bị quấn lại quả thực lại thành không tiện lắm, vì vậy hắn đã cởi băng gạc ra, hiện giờ chuyện đầu tiên nàng nhớ đến là nhanh chóng bôi thuốc lại cho hắn, và băng bó. Biết rõ lúc này Nguyệt chạy vội qua, sắc mặt không tốt, chắc chắn là có vấn đề gì rồi.



"Chủ tử, Dược điện có một dược đồng mất tích, Mê Hồn hoa bị trộm, người tới đã để lại thứ này, có người bắn vào cây cột của Dược điện." Nguyệt đưa đồ trong tay qua.



Lâu Thất đang nhanh chóng băng bó cho Trầm Sát kéo lấy tay hắn ôm lấy mình, còn nàng thì lại nhân lấy mảnh giấy cắm ở trong lá, cũng chẳng thèm nhìn liền rút chiếc lá ra, vò nét, ném đi, sau đó mở giấy ra.



"Thạch Tủy ngàn năm."



Có lầm hay không vậy, ở trên chỉ có mấy chữ này hay sao?



"Thạch Tủy ngàn năm là thứ gì?"


"Nói vậy cũng đúng."



"Đi thôi."



Hai người bay về phía Đông, sau khi bọn họ rời đi, ở gốc cây bên cạnh có một bóng người khẽ bay, ký hiệu của Trầm Sát là màu đen, buộc áo choàng lại.



Trăng đã ra khỏi mây mờ, ánh sáng vừa khéo chiếu lên gương mặt của người đó, đó vậy mà là một gương mặt xinh đẹp như hoa, Lâu Thất mặc nam trang.



"Tiểu Dạng, để lại dấu theo ta." Lâu Thất nhìn về hướng hai người kia rời đi, lại nhíu chặt mày. Nếu như không phải lo lắng cho Trầm Sát, cũng không muốn cách hắn quá lâu, nàng tin rằng mình đuổi theo chắc chắn là phát hiện được gì đó.



Thở dài một hơi, nàng xoay người, đi theo đường cũ về Cửu Tiêu Điện.



"Không được rồi, chú thuật này sắp phát tác rồi, hiệu quả khống chế không lớn, không thể kìm lại được!" Thần y cả đêm nay cũng sứt đầu mẻ trán, Mê Hồn hoa ở Dược điện của hắn đã bị người trộm đi mất, chuyện này hắn còn chưa có thời gian mà nghĩ đến, vẫn luôn làm theo cách để khống chế chú thuật theo lời dạy của Lâu Thất cho mấy vị mỹ nữ, thế nhưng hắn phát hiện rằng căn bản không thể kìm lại được, hắn sắp không giữ nổi nữa rồi.



"Thần y, chú thuật phát tác rồi sẽ làm sao?"



"Bọn họ sẽ phát điên, tự tàn sát chính mình mà chết." Sắc mặt thần y trắng bệch, tay đang bắt quyết, cảm thấy năng lượng chú thuật trên mấy người vị mỹ nữ này đang chống lại, thế nhưng vì hắn hoàn toàn không có nội lực, vì vậy việc bắt quyết này rất khó, khó vô cùng.



Mọi người đều biến sắc.



Tất nhiên, lúc này, đám người Đông Thời Ngọc cũng đã bị mời trở lại phòng nghỉ cho khách, ở đây chỉ còn Ưng Vệ và thuộc hạ của hắn, còn có vài vị thị nữ có biết chút võ, có thể giúp thần y một chút.



"Không được, không được, không kìm nổi rồi!" Thần y đột nhiên kêu lớn một tiếng, cả người ngã ra sau, đổ nhào trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.



Mà vào đúng lúc này, mấy vị mỹ nữ đang nằm trên giường đột nhiên trừng lớn hai mắt, mặt đỏ thấu, đồng thời đứng đậy, đúng vậy, rất quỷ dị, cả người đều chẳng cần động đậy gì đã đứng thẳng dậy, thần sắc của mấy người đang biến đổi, dần dần bị một sự tàn nhẫn bao phủ lên.



Bọn họ vốn chẳng có võ công, thế nhưng hiện giờ vừa nhìn lại khiến người khác cảm thấy rất mạnh.



"Có thể điểm huyệt các nàng ấy không?



Có thị vệ lên tiếng.



"Không được, đã thử rồi, huyệt của các nàng ấy đã mất tác dụng." Ưng lạnh giọng nói."