Đế Vương Sủng Ái

Chương 74 :

Ngày đăng: 14:13 19/04/20


Điểm phiền nhất chính là mấy người này bọn họ không thể giết, cũng không thể làm bị thương.



"Ha!" Diêu Thủy Nhi xinh đẹp ngày thường gào lên một tiếng, bổ nhào về phía Trương Thấm Tâm xinh đẹp yếu đuối, vẫy vẫy tay, móng tay dài nhọn hung tàn cào về phía mặt cô ta.



Hai mắt Trương Thấm Tâm cũng đỏ bừng lên, lại không quan tâm, hoàn toàn không chú ý tới gương mặt ngày thường vẫn xem trọng nhất, nhếch miệng cắn lên vai Diêu Thủy Nhi.



"Mau tách các nàng ấy ra!" Mắt thấy bọn họ sắp đánh lộn nhau, một mùi hôi thối tản ra, một bóng người bay vào.



"Thối chết đi mất!"



Cũng không biết là có chuyện gì, nghe thấy giọng nói oán giận mang theo chút thiếu kiên nhẫn của Lâu Thất vang lên, Ưng và thần y đều thả lỏng, chỉ có một suy nghĩ, tốt rồi tốt rồi, không sao rồi.



Tay Lâu Thất nhanh chóng bắt quyết, sau đó dùng ngón trỏ điểm vào trán mấy vị mỹ nữ, mắt bọn họ lập tức nhắm lại, ngay sau đó lại như bị rút hết sức lực toàn thân, ngã về đằng sau.



Không bao lâu sau, sắc đỏ trên mặt các nàng cũng rút đi, thay vào đó là vẻ trắng bệch nhợt nhạt.



"Đưa các nàng về nghỉ ngơi, lúc tỉnh lại cho uống nhiều nước chút là được rồi." Lâu Thấy nói xong liền nhìn về phía thần y.



Thần y ngồi trên đất đến nửa ngày cũng không dậy nổi, sau khi nhìn thấy Lâu Thất, lòng cũng thả lỏng hơn, một lát sau liền cảm thấy mình mệt chết rồi, căn bản không đứng dậy nổi.



Lúc này Lâu Thất lại khoác một tấm áo choàng, che phủ khuôn mặt mình bởi bóng tối.



Ưng không quen việc nàng mang theo hơi thở u ám như vậy lắm, thấy nàng ra khỏi cửa liền đi theo.



"... Lâu..."



"Suỵt."



Cả câu nói của Ưng bị chặn lại trong miệng, nói không được mà không nói cũng chẳng xong.



Bước chân của Lâu Thất rất nhanh, áo choàng của nàng bay phấp phới, mang theo một trận hàn ý. Ưng nén lại lời bám sát theo, cũng không mở miệng nói thêm từ nào nữa. Đi tới một gian thiên điện nào đó, Lâu Thất đột nhiên quắp tay thành trảo tóm lấy cổ tay hắn, kéo hắn vào cánh cửa đang khép hờ.




"May là thuộc hạ chạy nhanh, bằng không người bị phát hiện ra chính là thuộc hạ rồi."



"Không nên ra tay nữa, có lúc nhiều thế lực đang cùng ra tay lại là chuyện tốt, thế nhưng có lúc chỉ làm liên lụy đến nhau mà thôi. Đợi đến lúc hợp lý chúng ta sẽ rời đi." Người đàn ông trong bóng tối trầm giọng nói.



"Điện hạ!" Ngoài cửa có bóng người lóe lên, cả người đầy mùi máu tanh. Người ở trong liền cả kinh, đây là..."



"Cửu điện hạ đâu?"



"Thuộc hạ vô năng! Trận pháp canh phòng ở khu nhà tù đó rất lợi hạ, chúng thuộc hạ gần như bị toàn diệt ở trong trận pháp đó!" Người tới đau xót nói.



"Cái gì? Trận pháp lúc trước không phải đã thăm dò qua rồi sao?" Người đàn ông trong bóng tối chính là Vương tử Tân Cương Tây Trường Ly nắm chặt tay, tràn nổi đầy gân xanh, hắn phái đi hai mươi hai người qua đó, hai mươi hai người, đây là một nửa số tinh anh mà hắn mang tới Phá Vực lần này, chỉ còn một người trở về được sao? "Ngươi nói đi, chỉ có ngươi có thể trốn về được sao?"



"... Thuộc hạ vô năng."



"Vô năng vô năng vô năng! Trừ câu này ra ngươi còn câu khác không?" Tây Trường Ly hừ một tiếng, trong ngực tràn đầy lửa giận, nghiến răng nói, "Chuẩn bị rời đi."



Ở ngoài, có một bóng đen quỷ mỵ vô thanh vô thức vút qua.



Tam Trùng điện, tẩm cung của Đế quân. Tất cả mọi cửa sổ đều được đóng chặt, ánh nến bên trong lờ mờ.



Thần y cong người lấy vải trắng lau đi vô số giọt máu đang chảy ra từ người và mặt Trầm Sát, thế nhưng chỉ chớp mắt, máu mới lại chảy ra. Hắn trừng đôi mắt đỏ một màu máu, khóe mắt không khống chế được mà chảy ra huyết lệ.



Trầm Sát không khóc, những thứ đó là do triệu chứng phát tác của cổ độc mà thôi.



Hắn nằm trên giường, để trần thân trên, đệm giường đã nhuốm đỏ máu từ bao giờ. Người bình thường bị chảy nhiều máu như vậy chỉ e là không thể chịu nổi, có lẽ, may mắn là Trầm Sát có một cơ thể khỏe mạnh mới có thể có ý chí mạnh mẽ không gì bì nổi này.



"Nguyệt Vệ đại nhân, rốt cuộc đến bao giờ Lâu cô nương mới trở lại?" Thần y lại lau máu đi, lại thấy một đám máu lít nhít chảy ra, dù trước đây hắn cũng đã từng nhìn thấy bộ dáng này của Trầm Sát, thế nhưng cũng sắp không kiên trì được nữa rồi.



Điều này quả thực làm lòng người phát lạnh, máu chảy ra không ngừng một giây, màu đỏ càng ngày càng nhiều trong đôi mắt khiến hắn gần như sắp không thể thấy được con ngươi của Đế quân nữa rồi...