Đế Vương Sủng Ái
Chương 93 :
Ngày đăng: 14:13 19/04/20
“Này, ngươi nhìn đủ chưa?” Mỹ nữ kia rất khẩn trương, nhìn chằm chằm nàng, nói: “Ngươi phải suy nghĩ cho kĩ, ta là Thẩm Mộng Quân của Bích Tiên Môn.”
Nàng mới nghe nói về Bích Tiên Môn không lâu, Thẩm Mộng Quân của Bích Tiên Môn rất nổi tiếng, nhưng Lâu Thất thật sự không hiểu được thói quen báo tên tuổi này của nàng ta, vội vàng lui lại hai bước, cười nói: “Nhìn đủ rồi, nhìn đủ rồi. Chỉ là một chút nước mà thôi, không có ích lợi gì với ta, ta sẽ không tranh với ngươi.”
Thẩm Mộng Quân rõ ràng còn chưa xem qua vật kia, nhưng nghe thấy Lâu Thất nói đó chỉ là một chút nước, một cảm giác mừng rỡ khó kìm chế đột nhiên trỗi dậy, nàng vừa cố gắng giữ bình tĩnh, vừa hoài nghi nhìn Lâu Thất: “Ngươi tới Băng Nguyên mà chưa từng nghe đến vật này sao?”
Nhiều người đến đây vì thạch tủy ngàn năm như vậy, cho dù nàng không vì Thạch Túy Ngàn Năm mà tới thì nàng cũng nên nghe qua chứ?
Lâu Thất ngơ ngác: “Tới Băng Nguyên thì phải biết vật này sao? Ta ở Băng Nguyên tìm Băng Bích Hổ ba tháng rồi, thật sự không biết vật này...”
Thẩm Mộng Quân sững sờ: “Ngươi tới Băng Nguyên ba tháng rồi?”
Tin tức về Thạch Túy Ngàn Năm hơn một tháng trước mới truyền tới, nếu như tới Băng Nguyên đã ba tháng rồi thì đúng là sẽ không biết tin này.
“Đúng vậy, có gì kì lạ sao?” Lâu Thất xòe tay ra: “Không tìm được Băng Bích Hổ thì ta sẽ không đi.”
Không phải nàng không muốn tranh giành cùng nữ nhân này, nhưng một môn phái nổi danh như Bích Tiên Môn, có thể xếp hạng thứ ba trong thiên hạ, chắc chắn cũng không phải dạng tầm thường. Khi Thẩm Mộng Quân ném băng tới, nàng có thể cảm thấy được, bản lĩnh của Thẩm Mộng Quân này không hề thấp. Hơn nữa, nếu Băng Bích Hổ kia quả thật ở chỗ này, mà nàng lại đánh nhau với nàng ta thì e rằng Băng Bích Hổ sẽ bị dọa chạy mất. Có thể lừa gạt thì phải tiếp tục lừa gạt, nếu có thể thu được thông tin về chỗ ẩn thân của Băng Bích Hổ kia từ miệng của nàng ta thì càng tốt.
Bây giờ xem ra, những người khác của Bích Tiên Môn thì không nói, nhưng hai người nàng gặp được thật sự rất dễ lừa. Thẩm Mộng Quân quả nhiên tin lời nàng nói, hơn nữa còn thở phào nhẹ nhõm.
“Được! Nếu ngươi giữ lời thì ta sẽ nói cho ngươi biết Băng Bích Hổ ở đâu.” Thẩm Mộng Quân chỉ về chỗ nàng vừa đứng, nói: “Ở đó có một lối đi kìa, nhìn thấy không? Đi vào trong ngươi sẽ thấy một dòng chảy nhỏ, Băng Bích Hổ chui qua một lỗ nhỏ bên cạnh nguồn nước đó đi mất rồi. Nhưng nếu ngươi hỏi ta là lỗ nào thì ta cũng không biết, nếu ta biết thì vừa rồi ta cũng bắt nó lại.”
“Là thứ quái quỷ gì vậy?” Lâu Thất không nhịn được, khẽ mắng một tiếng. Một tiểu băng thú có thể tạo ra ảo giác, răng lại có độc, thôi thì tạm thời cứ gọi là Tiểu Băng Thú vậy, nhưng thứ này nàng hoàn toàn không biết là gì, lão đạo sĩ thối cũng không ghi chép lại. Xem ra, lão đạo sĩ thối thật sự chưa từng tới Băng Nguyên, cho nên đồ vật ở Băng Nguyên này ông ta đều không ghi chép lại. Điều này cũng chứng minh, Băng Nguyên là một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ đối với nàng. Trừ một chút hiểu biết về tình hình địa lý và vài đồ vật bình thường thì thế giới này hoàn toàn không giống thế giới quen thuộc kia của nàng.
“Chít!”
Tiếng kêu này khiến cho Lâu Thất cảm thấy không đúng lắm, thứ bên trong vụn băng đã bị nàng dùng dao đâm trúng, không thể động đậy, ngay cả cái đuôi quấn chặt lấy chân nàng cũng mềm nhũn thả lỏng, nói rõ thứ này đã chết rồi, nhưng vì sao lại có âm thanh vang lên, hơn nữa, âm thanh này và tiếng hét thảm thiết vừa nãy hoàn toàn không giống nhau.
Âm thanh đến từ đỉnh đầu.
Phá Sát còn chưa thu về, nàng không am hiểu dùng kiếm, cho nên trên người cũng không có vũ khí gì có ích, đỉnh đầu có thứ gì đó lao thẳng xuống, khí tức phun lên trên mặt nàng, vô cùng lạnh lẽo.
Lâu Thất lập tức nhận ra đây là thứ đã từng vọt qua trước mặt nàng, bởi vì nàng nhận ra khí tức của nó. Vậy thì thứ vừa nãy chỉ là thế thân, đây mới là thứ có thể gây ra ảo giác thật sự, nhưng nó lại biết hi sinh vật khác để đánh lạc hướng nàng, chẳng lẽ thứ này có trí thông minh sao?
Khi Lâu Thất ý thức được điểm này, móng vuốt của thứ kia đã nhào tới trước mặt nàng. Móng vuốt vừa dài vừa nhọn, còn đáng sợ hơn cả răng độc của con Tiểu Băng Thú vừa nãy.
Lâu Thất cũng không có gì thích hợp để phản lại, tốc độ của thứ này quá nhanh, căn bản không cho nàng thời gian để lấy đồ. Khi nàng tránh né, nàng đột nhiên phát hiện cơ thể của mình có chút tê dại, khẳng định là do khí tức lạnh lẽo vừa nãy tạo thành.
“Khốn kiếp!”
Chẳng lẽ lần này nàng lại phải chết ở đây? Nhưng không lí nào Thẩm Mộng Quân có thể chạy thoát khỏi đây mà nàng lại không thể, chẳng lẽ nàng còn không bằng Thẩm Mộng Quân sao?