Đế Vương Sủng Ái
Chương 94 :
Ngày đăng: 14:13 19/04/20
“Liều mạng với ngươi!”
Lâu Thất kêu lên một tiếng, ngón tay nhanh chóng bấm huyệt.
Khí tức của thứ này nhất định là có độc tính rất mạnh, giống như khí độc khiến người khác sinh ra ảo giác, nhưng thật ra thì cũng không quỷ dị như vậy.
Thứ kia khẽ dừng lại một chút.
Trong chính giây phút quyết định này, thân thể Lâu Thất nhanh chóng khôi phục lại, nàng nhanh chóng nhảy lên, lấy Phá Sát từ miệng Tiểu Băng Thú về, cũng không kịp làm ra chiêu thức đẹp mắt gì, trực tiếp xoay người, dùng lực vung mạnh về phía thứ kia...
Phá Sát quả không hổ danh là Thiên Hạ Kỳ Binh. Phá Sát đánh lên trên thân thứ kia, trực tiếp chém nó thành hai khúc.
“Chít!”
Tiếng “Chít!” đó chính là âm thanh cuối cùng trong đời mà thứ kia phát ra được.
Hai khúc thân bị chém rơi xuống đất, Lâu Thất thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nhìn kĩ thứ kia, da lông màu trắng, giống như hồ ly, nhưng chân sau ngắn, chân trước dài, thể tích không lớn, giống như một con mèo con vậy.
Hiện tại nó đã bị chém thành hai nửa nhưng lại không có chút máu nào chảy ra, chỉ có một vũng dịch lỏng màu xanh nhạt mà thôi, có lẽ đó chính là máu của thứ này.
Bởi vì trước giờ nàng không biết còn có loài vật như vậy nên Lâu Thất cảm thấy rất hứng thú, lập tức dùng Phá Sát rạch thi thể nó ra quan sát cẩn thận, sau đó nàng lấy từ trong thi thể ra một viên nhỏ giống như quả cầu nước, bên ngoài có một lớp màng mỏng, bao chặt lấy chất lỏng màu xanh bên trong. Quả cầu nước này cũng chỉ có kích cỡ bằng một viên đạn, ném trên mặt băng cũng không vỡ.
Lâu Thất nghĩ một chút, xoay người lấy bình nhỏ của nàng ra, đựng vụn tuyết vào, sau đó mới bỏ vật kia vào trong, lại cho thêm một ít vụn tuyết, thu lại. sau khi trở về có thể hỏi bọn họ một chút xem đây là thứ gì.
Thứ này lợi hại như vậy, không biết trên người còn có bảo vật gì đáng giá không nữa? Hai miếng da tuy không biết có giá trị gì không, nhưng lấy trước rồi nói sau, Lâu Thất lập tức lột hai miếng da kia xuống, sau đó đem tới hồ băng rửa sạch, khi rửa còn dùng thêm chút nội lực. Khi đang xử lý da lông, nàng tiện tay cắt luôn móng vuốt nhọn dài của nó xuống. Móng vuốt của nó giống như gai nhọn, dùng nội lực đánh vào cũng không thể nào bẻ gãy...
Khi nàng làm những chuyện này, thật ra nàng đã để ý tới trong một cái lỗ ở gần hồ băng có một Băng Bích Hổ, thật sự giống với Băng Bích Hổ trong miêu tả của thần y. Nhưng bởi vì toàn thân nó đều là băng tuyết trắng xóa nên giá trị cũng được nâng lên rất nhiều. Lâu Thất không nhìn nó nữa, chỉ tiếp tục xử lý da lông, móng vuốt, trên thực tế, tim nàng đang đập thình thịch, vừa hưng phấn, vừa khẩn trương.
Quả nhiên vận khí của nàng rất tốt, ngủ trên xe ngựa cũng có thể rơi xuống hố, tự nhiên lại để cho nàng phát hiện được một động băng, mà trong động băng này lại có Băng Bích Hổ kia, nhưng dường như nó bị thứ gì đó hấp dẫn, chậm rãi bò về phía chất dịch màu xanh mà thứ kia chảy ra, khi nó vừa đến gần, một chiếc bình nhanh như chớp úp xuống, tạo thành cái lồng nhốt nó bên trong.
Nhìn từ xa chỉ thấy một cô gái yếu đuối đang đánh về phía bốn nam nhân cao lớn cầm kiếm. Đây không phải là đi chịu chết sao? Nhưng khi hai bên tiến lên đánh nhau thì bốn thanh trường kiếm kia không thể chạm vào Lâu Thất, thân hình nàng đột nhiên bay lên cao, dùng một cước đạp vào đỉnh đầu một trong bốn người, mạnh mẽ ép xuống.
Mọi sức mạnh của nàng đều ở dưới chân, Thiên Cân Trụy tập trung sức lực vào đầu nam nhân kia, trong nháy mắt, mặt hắn lập tức đỏ lên, cả người bị ép xuống, hai chân xuyên qua băng tuyết, cắm vào trong đất, rất nhanh đã không thấy nổi bắp chân nữa.
“Nhị sư huynh!”
Ba người đàn ông còn lại quát lớn lên, gào thét giận dữ, ba người đồng thời đánh về phía Lâu Thất.
“Nhị sư huynh? Thì ra là Trư Bát Giới, chẳng trách bụng lớn như vậy!” Lâu Thất cười lạnh một tiếng, đạp vào đầu nam nhân đó, cả người giống như một con chim mượn lực bay ra ngoài, chỉ vài giây sau đã bay ra cách đó mấy mét.
“Đuổi theo!”
“Nhị sư huynh phải làm sao?”
Ba người kia nhìn về nhị sư huynh đang té dưới đất, lúc này mới kinh ngạc phát hiện, mặt hắn đỏ bừng lên, hai mắt lồi ra, lưỡi thò ra ngoài, đã ngừng thở.
“Tiện nhân kia đã giết Nhị sư huynh rồi!”
“Đuổi, mau đuổi theo!”
“Im miệng! Lớn tiếng như vậy làm gì? Muốn dẫn người khác tới đây sao?”
Lâu Thất không ngờ, chính bởi vì nguyên nhân này mà ba huynh đệ kia đã giúp nàng giấu diếm tin tức, ba người này căn bản không muốn dụ những người khác tới, bởi vì ai cũng muốn chiếm Thạch Túy Ngàn Năm cho riêng mình.
Đáng tiếc, cuối cùng vẫn có người phát hiện ra.
Cuộc sống bị thảm bị người đuổi giết của Lâu Thất cứ như vậy bắt đầu.