Đế Vương Sủng Thần
Chương 34 : Ngã xuống
Ngày đăng: 19:14 18/04/20
Nam tử kia vẫn không trả lời nàng, cổ tay vung lên, mang theo nội lực, tiếp tục phóng ra ngân châm
Tiếng động vang lên, nhuyễn kiếm vừa nhấc đã bị ngân châm của nam tử kia đánh rơi
Vân Thiển trong lòng cảm thấy thất kinh, sự vật trước mắt càng trở nên mơ hồ, nàng âm thầm cắn môi, dùng cơn đau để cố làm đầu óc thanh tỉnh, nhưng cơn hôn mê vừa ập tới ban nãy đã làm cho cơ thể nàng không thể khống chế mà ngã xuống, mà một loạt ngân châm nữa lại hướng nàng bay đến
Âm phong độc châm vang lên, Vân Thiển cảm giác như toàn bộ cánh tay phải của nàng đã tê cứng
Tay trái nàng hướng đất chống lên, trong nháy mắt, cả người nàng chuyển ngược, tung bay giữa không trung, khi nàng đang rơi xuống đất, nam tử kia bàn tay như quỷ mị, đột nhiên tập kích thân người nàng, nhanh như thiểm điện
Trong lúc vô trình, một chưởng của hắn đã làm đầu vai nàng bị thương, con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Vân Thiển đột nhiên tối sầm lại, thân thể nàng nghiêng qua thật nhanh, một cỗ gió mạnh mẽ lạnh lùng lướt qua, mang theo bong người nàng nhanh chóng bay đi ra ngoài
Nàng đã dung cả toàn lực chống đỡ, chân và tay cũng đã dung hết, nhưng khi quay đầu lại, ngay cả vạt áo đối phương nàng cũng thể chạm đến, ngược lại, vì đã cố hết sức, nên chính nàng lại rơi vào việc chật vật tránh né.
Nam tử kia nhiều lần tập kích vào điểm trí mạng, khí thế hai người không thua nhau, nhưng chỉ là Vân Thiển không thể chủ động công kích, mà nam tử kia lại có thể dễ dàng xuất ra độc chiêu, khiến nàng lien tiếp rơi vào trạng thái chật vật
“Phốc”, nhất thời không tránh né kịp nên hai cái độc châm đánh trúng sau lưng nàng, cơn đau thấu xương dần dần lan ra khắp toàn thân
Vân Thiển lảo đảo, đầu gối khụy xuống, một tay chạm đất, tóc dài chấm đất, dưới người, vết máu dần dần hiện lên, sáng bóng rực rỡ, đẹp đẽ một cách quỷ dị
Cách đó vài bước, nam tử kia đứng đó chắp tay, ưng mâu lạnh lùng, nhìn nàng trên mặt đất. Lúc này, đối với hắn, nàng như người sắp chết, nên hắn cũng không vội vã ra tay, chỉ là đứng đó, lạnh lùng nhìn nàng thống khổ do độc phát
Có thể vừa trúng độc châm của hắn, mà còn có thể dồn hết sức lực cuối cùng để công kích hắn, trên đời này sợ là không còn được mấy người, nhưng hăn càng nhìn càng không tin thiếu niên nhu nhược trước mắt hắn, lại có thể dưới tình huống này mà đã thương hắn, ưng mâu nhìn Vân Thiển đang thở dốc.
Vân Thiển ổn định thân thể, dùng chút sức lực để rút ngân châm trên người mình.
“Lúc địch nhân bị thương, mới là lúc nguy hiểm nhất..” Vân Thiển sắc mặt tái nhợt, kèm theo nụ cười thản nhiên, làm cho người ta cảm thấy thương tiếc. Nam tử kia nghe vậy, ưng mâu thoáng hiện tia buồn, môi mỏng mím lại, một lần nữa, hắn nghiêm túc nhìn nàng
“Ngươi là người thứ nhất có thể đả thương ta” Nam nhân trầm thấp lên tiếng, nhìn chủy thủ trong tay, rồi lại nhìn về phía Vân Thiển với ánh mắt phức tạp khó hiểu. Bởi vì Vân Thiển nói không sai, là do trước đó hay khinh thị nàng, nên mới có thể trúng một chiêu này, nếu không, với tình hình hiện tại của Vân Thiển, căn bản là không thể đâm xuống một đao như vậy.
Vân Thiển ánh mắt mệ ly, tuyết dính trên áo nam nhân kia, hòa cùng huyết hoa, kiêu diễm động lòng người.
Vân Thiển cười yếu ớt, nét môi hiện lên ý vui vẻ, làm cho nam tử đối diện khống chế không được nhịp tim.
Thân thể nàng không thể khống chế, ngã lui về phía sau, giống như diều đứt dây. Nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, như thể khối đá lớn hung hăng đập vào đầu nàng, toàn thân không thể cử động.
Nhìn nàng từ từ ngã xuống, ánh mắt nam tử nhất động, đang định ra tay, nhưng một cổ âm phong quét tới, bén nhọn dũng mãnh, lãnh khốc kết hợp với sát khí vọt tới. Ám dạ vốn đang lẳng lặng nằm trên mặt đất, lập tức như rắn độc lao thẳng vào nam tử kia, thiên quân chi thế không thể đỡ.
Nam tử vừa tung người tránh, lúc rơi xuống đất vững vàng, nhuyễn kiếm kia đã cắm sâu vào bất tường dày, chỉ lộ chui kiếm. Hắc mâu của nam tử dưới mặt nạ chợt co thắt lại, người vừa tới thật không đơn giản
Đợi hắn vừa xoay người trong chốt lát, không tránh khỏi cảm giác hơi sửng sốt.