Đế Vương Sủng Thần

Chương 35 : Xuất thủ

Ngày đăng: 19:14 18/04/20


Dưới bóng đêm, y phục thêu hoa, một trắng một đen, tương dung thành nhất thể, đẹp đến kinh tâm, một tĩnh như tiên, một ngạo nghễ lạnh lùng nhưng khí phách. Độc Cô Úy tà mị cùng khí phách, nhìn hướng nam nhân đeo mặt nạ kia, băng mâu híp thành đường lá liễn, để lộ tâm tình lãnh khốc.



Nam nhân kia tay cầm chủy thủ không tự chủ được mà nắm thật chặt, thế nhưng hắc mâu không rời hai người kia. Vào giờ phút này, đứng ở chỗ này, nhìn hình ảnh của hai người kia cũng cảm thấy một loại cảm giác hưởng thụ



Nam nhân đeo mặt nạ lúc này mới phát hiện, hai người này là trời sanh tương dung, thiên y vô phùng, giống như chỉ cần hai người kia ở cùng nhau, sẽ không có bất kỳ người nào, bất kỳ thế lực nào có thể nhúng tay vào giữa họ.



Cách hắn mấy bước, tại chỗ kia, thân hình nam nhân tuấn mỹ, êm ái nhẹ nhàng ôm ngang thiết niên bạch y, giống như hắn đang ôm bảo vật trân quý nhất trong ngực, ánh trăng thanh nhu, thánh khiết cùng tà mị, gió nhẹ nhàng thổi động vạt áo của hai người, phảng phất như thế gian vạn vật cũng không thay đổi được nhu tình của hai người.



Trên người của hai người có một loại khí chất mà không chữ nào có thể nói nên, vào giờ phút này, hắn, lộ nên khí chất lạnh lẽo cao ngạo, coi rẻ hết thảy thiên hạ, nhưng cũng đủ làm thiên hạ khuê trung nữ tử động tâm.



Thế gian này, sao lại có hai người hợp nhau đến như vậy. Từ trước đến nay, không có bất kỳ điều gì khiến nam nhân đeo mặt nạ kia cảm giác sợ rung đến như vậy, nhưng nay, lúc nhìn về phía hai người đứng trước mặt, ánh mắt hắn liền trở nên phức tạp



“Thương thế này của ngươi là do hắn làm…” Ngôn ngữ tuy nhẹ nhàng, nhưng từng chữ từng lời lại mang theo hàn băng lạnh thấu xương người



Nam nhân kia thu thần, chớp mắt, vì vừa rồi hắn đang trong trạng thái thất thần nhưng nghe được lời kia, hắn lập tức trở nên nghiêm túc.



Đột nhiên được người ôm ngang trong nháy mắt, lúc đang mơ mơ màng màng, Vân Thiển chỉ cảm thấy bên người truyền đến hơn ấm, dù là cách tầng tầng lớp áo, nhưng vô cùng nóng rực, làm thân người đang lạnh như băng trở từ từ có độ ấm. Cảm nhận được mùi vị quen thuộc, nàng liền cảm thấy yên tâm.



Nam nhân đeo mặt nạ không dám khinh thường, trong tay chẳng biết lúc nào đã nắm sẵn ngân châm, hàn quang lóe lên.



Giờ này đã tờ mờ sáng, thời gian sắp tới.




Rốt cuộc, dưới mặt nạ, nam nhân kia truyền tới một trận ho khan. Trong bóng đêm tịch mịch, tiếng ho vang dội dị thường.



Hắn cho tới bây giờ chưa hề nghĩ tới, hắn một thân võ nghệ phi phàm, mà trong tối hôm nay, lại để cho hai người làm mình bị thương nặng như vậy. Dưới mặt nạ, phát ra tiếng cười.



Cô Độc Úy trở tay hướng kiếm đâm tới, gương mặt lộ ra đường cong cứng rắn vô cùng



Nam tử mặt nạ kia tất nhiên sẽ không tránh khỏi, nhưng đột nhiên, sau lưng hắn, có một lực lượng kéo hắn lui về phía sau.



Cô Độc Úy hàn mâu híp lại, hắn không nghĩ tới trong lúc muốn kết thúc đối phương, lại xảy ra biến cố như vậy.



Mũi kiếm bén nhọn trực tiếp vọt tới hướng nam tử mặt nạ. Ngân châm trong tay nam tử mặt nạ nhanh chóng phát ra như mưa. Cô Độc Úy trong giây lát lấn người mà lên. Hắn thề không bỏ qua ý kết liễu người này, nhưng người nào cũng không biết, hắn đây chỉ là muốn tốc chiến tốc thắng, vì hắn cũng không có quên, Vân Thiển vẫn còn nằm bên kia. Vừa nghĩ tới Vân Thiển bị người này đả thương nặng như vậy, con ngươi của hắn đột nhiên co rút, không thèm để ý đến ngân châm, cứ thế mà đánh thẳng tới



Tựa hồ như cảm thấy sát khí nồng đậm trên người Cô Độc Úy, người sau lực dùng sức kéo nam tử mặt nạ. Một kiếm này của Cô Độc Úy rời vào khoảng không. Hai người cùng nhau đối chưởng, bay nhanh ngược trở về sau.



Áo đỏ tung bay, đứng bên cạnh nam tử mặt nạ.



Mặt trời đã lên, bóng đêm từ từ tan dần.



Trong phút chốc, bốn mắt nhìn nhau