Đế Vương Sủng Thần

Chương 59 : Thuật quốc thượng vũ

Ngày đăng: 19:15 18/04/20


Biết bao nhiêu người

trên thế gian coi vẻ đẹp là mạng sống, chỉ có Vân Thiển, nàng không bao

giờ coi trọng những thứ vẻ đẹp bề ngoài này, cho đến giờ phút này, đối

với nàng mà nói, gương mặt này càng là nguyên nhân gây họa cho những

người bên cạnh nàng.



Đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra bởi vì nàng, như vậy, có phải nàng nên là người kết thúc?



Nàng bình tĩnh thoa độc dược lên chủy thủ, giống như đây là một loại thuốc vô cùng trân quý, mà không phải là một loại độc dược.



Theo bản năng của mình, nàng đã đưa cây chủy thủ lên tận gò má.



“Cốc…cốc…” Ngoài cửa nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ



Động tác trên tay Vân Thiển có chút khựng lại, tuy có chút chậm, nhưng nàng chung quy vẫn không xoay người lại.



Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng không ngừng vang lên. Một lần này, sẽ quyết định lựa chọn của nàng. Hủy hay không hủy.



Hủy, ngươi sẽ không trở thành người họa quốc ương dân



Hủy, ngươi cũng sẽ không phải là loại tai ương của người khác, cũng không sẽ làm cho bất luận kẻ nào vừa gặp ngươi đã thấy khó quên.



“Thiển nhi, ngươi đã từng đáp ứng ta cái gì…”



Âm thanh trầm thấp khàn đục nhưng dễ nghe từ bên ngoài cửa xuyên thấu vào trong phòng, mang theo ý bi phẫn.



Thân hình Vân Thiển run lên. Nàng đã từng đáp ứng hắn cái gì?



Nàng đáp ứng hắn, sẽ luôn ở bên cạnh hắn, giúp hắn trở thành hoàng đế, nhìn

hắn mặc long bào, nhìn hắn hiên ngang được vạn dân ủng hộ….Nhưng những

điều đó, cho dù có phá hủy gương mặt này, nàng vẫn có thể đáp ứng hắn

như cũ, không phải sao.



“Nếu ngươi phá hủy nó, ta thề, ta nhất định sẽ hủy diệt Thuật quốc…”



Giọng điệu nhẹ nhàng, nhàn nhạt, nhưng chỉ có Vân Thiển có thể hiểu được,

trong giọng nói đó, chứa bao nhiêu tức giận cùng lãnh ý, còn một ý tứ

thâm sâu khôn lường, hết sức căng thẳng, như chỉ cần nhẹ nhàng đụng vào, sẽ lập tức vỡ thành từng đoạn.



Nếu nàng phá hủy gương mặt này,

như vậy Cô Độc Úy sẽ vì nàng, mà càng trở nên điên cuồng. Thuật quốc,

cũng sẽ bởi vì một câu nói của thánh nữ mà bị hủy diệt.



Chủy thủ trong tay Vân Thiển chậm rãi hạ xuống.



Coi như ngươi có thể hủy đi nó, nhưng ngươi vẫn sẽ không thể nào sửa đổi được ngươi là họa quốc ương dân, không phải sao.



Trong bóng tối, vang lên tiếng thở dài nặng nề.



Đã có bao nhiều ngày, bao nhiêu đêm, trong nàng luôn có ý muốn hủy đi

gương mặt mình. Nhưng cho đến khi nàng quyết định, người này lại nói ra những lời như vậy, lại khiến cho nàng không cách nào có thể hạ thủ

được.



Đây chính là thiên định hay sao? Thiên định cho số mệnh của nàng.



Chủy thủ được chậm chạp thả lại trên mặt bàn, bàn tay bạc ngọc lại một lần

nữa nắm chặt mặt nạ để lại lên mặt, buộc lại thật chặt.



“Chi nha ~!”



Cửa được đẩy ra nhẹ nhàng.



Người kia lẳng lặng đứng thẳng, đưa lưng về phía cửa, bởi vì nơi này là nơi

cao nhất ở lầu hai, gió nhẹ nhàng vờn lên tóc hắn, tản ra một loại hơi

thở nhàn nhạt lạnh lẽo. Con ngươi sau mặt nạ nhìn đến, chỉ thấy trên tay người kia cũng đang nắm một thanh chủy thủ ngắn.



Giờ phút này,

Vân Thiển rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao nàng đối với người nam nhân này

lại bất đồng; bởi vì bất kể nàng ra sao, nàng như thế nào, hắn cũng sẽ

dồn hết tâm lực, vì nàng mà đạt được.



Cho dù nàng phá hủy gương mặt nàng, chủy thủ trong tay cũng sẽ không chút nào do dự mà phá hủy luôn gương mặt hắn.



Nam nhân này, đã đặt nàng sâu trong tận đáy lòng của hắn, cho nên, vô luận

chuyện gì có thể xảy ra, cho dù nàng có thể thay đổi gì đi chăng nữa,

thì tình yêu sâu tận trong xương tủy của hắn cũng không thể thay đổi.

Mặc dù bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng nói lời yêu thương đối

phương, nhưng bọn họ cũng đều biết, sẽ không người nào có thể chia cách

được bọn họ.



Đây chính là điều khiến Cô Độc Úy bất đồng. Đây cũng chính là điều cố chấp của bọn họ.



“Ngươi…” Âm thanh Vân Thiển trở nên run rẩy.



Nam nhân kia chậm rãi quay đầu lại, trong đôi hắc mâu hiện lên sát ý nhàn nhạt, đó là hận ý đối với thánh nữ Thuật quốc.



“Thật ra thì, ta cũng có chút hâm mộ người có thể ảnh hưởng đến ngươi như vậy….”



Câu đầu tiên mà nam nhân này nói ra chính là điều này.



Trong lòng Vân Thiển có chút chua xót.



“Úy ca đã vì ta mà mất quá nhiều rồi, ta không thể lại để ngươi mất đi ngày càng nhiều…”



“Không có Thiển nhi, Cô Độc Úy ta chẳng là gì cả, điều duy nhất mà ta muốn,

chẳng qua là ngươi có thể sống ở bên cạnh ta, vĩnh viễn…” nếu như không

có Vân Thiển, hắn cũng không biết mình sống vì cái gì, nên không có cái

gì có thể so sánh được ý nghĩa tồn tại của nàng.



Trong lúc này, Vân Thiển thật không biết nên nói điều gì.



Ánh mắt hắn nóng rực, sâu kín nói, “Thiển nhi, ngươi có bằng lòng sống mãi

bên cạnh ta không”, giờ phút này, hắn đã trút bỏ khỏi thân danh hiệu

hoàng tử, trút bỏ xuống tất cả khí phách, hắn chỉ muốn biết được đáp áp

mà hắn không cách nào xác nhận được. Hắn thấp thỏm…lo âu…bất an…khẩn

trương…khát vọng…Hắn nhìn nàng, yên lặng chờ câu trả lời của nàng.



Ngươi có thể ở bên cạnh ta sao?



Rõ ràng, thiếu niên trước mặt này một mực ở bên cạnh hắn, nhưng vì sao, hắn luôn có cảm giác nàng luôn muốn rời khỏi hắn.



Thiển nhi, ngươi có nguyện ý….vĩnh viễn bên cạnh ta không?



Vân Thiển bình tĩnh nhìn hắn, cho đến một lúc lâu sau, chỉ trả lời lại cho hắn một chữ: “Được”



Cô Độc Úy cười, hắn cười giống như hài tử, phảng phất như ánh sáng rực rỡ

nơi hậu viên Nhã các này đều tập trung trên mặt hắn, vô cùng chói mắt!



“Thiển nhi…”



Không có nam nhân nào không yêu thích quyền lực. Quyền lực đều tạo nên từ

thực lực. Nhưng nếu quyền lực do người khác ban tặng, thì sẽ không phải

là quyền lực chân chính thuộc về mình.



Cô Độc Úy, người nam nhân

này, thực quyền trên tay đều trả lại hết cho người khác, bây giờ, hắn

muốn dựa vào thực lực của mình mà cướp lại trên tay người kia.



Dưới đáy mắt, hai người cùng nhau hòa hợp.



Tiếng xấu thì ra sao, từ kiếp trước, Vân Thiển nàng đã chịu không ít tiếng xấu rồi.



Họa quốc ương dân thì sao, nàng chỉ muốn làm chính mình mà thôi, chẳng lẽ gương mặt này của nàng sẽ quyết định tất cả?



Ai nói mệnh không thể chuyển.



Hai người bọn họn, hết lần này đến lần khác đều muốn nghịch mệnh



Thời điểm hành động lần này, bọn họ chỉ có thể thắng, không thể bại.



Đêm kia, cho dù Thái tử Lô quốc và Cô Độc Hồng cùng nhau liên thủ chặt đứt

đường lui của Cô Độc Úy, nhưng bọn hắn cũng không biết, đó chẳng qua là

tiểu lễ mà Cô Độc Úy đưa cho bọn hắn.



Thực lực chân chính của Cô

Độc Úy đã lặng lẽ một cách tự nhiên ẩn vây trong tòa thành kia, hết thảy hành động đều được tiến hành trong yên lặng.



Muốn diệt trừ một số người, nhất định phải hy sinh một số người.



Muốn đạt được thành công, nhất định phải bỏ qua một số điều.



Đại yến hoàng cung sẽ không bởi vì hai người này đột nhiên xuất hiện, rồi

đột nhiên rời đi mà có sự hạ nhiệt, không có hai nam tử xuất sắc ở chỗ

này, cục diện càng trở nên dễ dàng hơn. Lúc này những nam nhân khác sẽ

không có bất kỳ loại áp lực nào, nên có thể cố gắng tranh thủ lấy lòng

người mình thích.



Đêm khuya.



Trước Lập Vu điện, một nam nhân đứng chắp tay, ánh trăng chiếu rọi, kéo dài bóng dáng của hắn trên mặt đất.



Trên người hắn tỏa ra một loại tang thương tích lũy theo năm tháng.



Cùng bóng đêm, cặp hắc mâu bình tĩnh chăm chú nhìn nhìn xuyên qua màn tối.



Không ai có thể biết, bề ngoài bình tĩnh như vậy nhưng trong lòng hắn lại là tình cảnh như thế nào.



Coi như thiên hạ đều nhạo báng hắn, sỉ nhục hắn, thì làm sao chứ.



“Hoàng thượng, đêm đã khuya…” trên hành lang cung thật dài có một thái giám đi tới, thở dài không tiếng động.



Thân ảnh thon dài của Cô Nhật Quyết động một cái, đôi mắt đầy tia máu vẫn

như cũ nhìn về phía chân trời chìm ngập trong bóng tối.



“Thu Liên…”



Một tiếng kêu nhẹ nhàng như chưa từng có đột nhiên bay đến.



Thu Liên


“Đi qua nhìn một chút đi!” mắt hoa đào chớp chớp, chợt cảm thấy thú vị nói.



Không cần thuyền bọn họ đến gần, chỉ thấy sắc mặt Vân Thiển ngưng trọng, bóng người đã bay vọt ra ngoài, đạp qua từng thuyền hoa nhỏ hướng về nơi

nhiều người tụ tập nhất ở giữa hồ.



Không cần nhiều lời, phía sau lưng tự nhiên có hai người đuổi theo.



Giữa hồ có một thuyền hoa cao nhất, tiếng ủng hộ vang vọng trong không gian, gió thổi qua lay động lụa trắng làm phát ra từng tiếng linh đang thanh thúy, đó là vật

thuộc về thánh nữ Thuật quốc, chắc chắn không sai.



Anh mắt Vân Thiển buồn bã.



Một lúc thoáng qua, bạch y phiêu phiêu rơi xuống, xoay tròn như bạch vũ màu trắng rơi xuống, tao nhã rơi vào nơi cao nhất tại đỉnh thuyền hoa.



Bạch y thiếu niên mang mặt nạ đột nhiên rơi xuống như thần tiên hạ phàm, làm một tràng âm thanh nhất nhất vang lên, còn có người chỉ há to miệng,

trợn mắt nhìn thẳng vào vị thiếu niên như thần tiên vừa thình lình xuất

hiện kia.



Các vũ cơ vốn đang múa trên nước cũng thiếu chút nữa bị rơi xuống, ngơ ngác nhìn bạch y thiếu niên này.



Ngay tại lúc bọn họ đang xuất thần, hai hoa y nam tử tuyệt sắc lặng lẽ rơi

xuống hai bên bạch y thiêu niên kia, ba người vốn đều có thiên tư, trừ

bỏ bạch y thiếu niên thần bí đứng ở giữa, hai nam tử ở hai bên đều một

thân đẹp đẽ sang trọng, anh tuấn không giống người thường, đều là nhân

trung long phượng, vừa nhìn liền biết không phải nhân vật đơn giản.



“Linh…!” Có người vén rèm bước ra.



Mỹ nhân nhìn quanh đánh giá tình hình, làm cho mọi người một lần nữa cảm thấy choáng váng.



Hôm nay gió lạ gì thổi qua thế này, chỉ trong một thời gian mà lập tức xuất hiện nhiều tuấn nam mỹ nữ như vậy!



Coi như hôm nay bọn hắn đã đại khai nhãn giới rồi!



“Bạch y thiếu niên kia, chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết đó!”



Có người chỉ về đỉnh thuyền hoa nơi Vân Thiển đang đứng thẳng mà hét to một tiếng!



Trong một khắc, mọi người đều cùng nhau ngây người như phỗng, ngẩng đầu nhìn

về phía bạch y thiếu niên kia! Khí chất thần tiên bộc phát không ngừng.



Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân lại là một nam tử, nhưng điều này cũng không thể nào cản nổi những tầm mắt đang hướng về phía mặt nạ bạc và bạch y kia, ngắm mãi không rời.



Bất luận như thế nào, những đặc điểm riêng kia của Vân Thiển đã sớm rơi vào mắt của đại chúng.



Bầu trời nổ ra ánh lửa, phản chiếu bạch y sáng ngời kia, đôi mắt mặc ngọc

dưới mặt nạ lại càng trở nên thâm sâu, giống như không có đích ngắm,

nhưng lại mang theo ma lực hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt, dẫn tới bao nhiêu

nữ nhân đang độ hoài xuân kích động đến độ đỏ mặt tim đập loạn nhịp, mặc dù cách xa như vậy, lại là trong đêm tối, nhưng có thể dưới tình huống

này mà thấy được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, là niềm hi vọng của biết bao

nhiêu người.



Những ánh mắt nóng rực như vậy, mỗi lần nàng xuất

hiện, mặc kệ là tràng diện có bao nhiêu náo nhiệt như trường hợp hiện

tại, cũng sẽ trở nên yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi,

ngay cả những lão nhân gia đang phóng pháo hoa cũng dừng động tác, trong nhất thời cả bầu trời trong trẻo không còn pháo hoa, chỉ còn lại loáng

thoáng những làn khói tán ra ngoài ánh sáng.



Cục diện như vậy….nhưng…nàng nên vui hay nên buồn?



Một cỗ nhiệt từ lòng bàn tay truyền đến, Vân Thiển lặng lẽ quay đầu lại.



Là Cô Độc Úy ở trong bóng tối nắm thật chặt tay nàng, gương mặt tuấn tú tràn ngập ý cười cùng an tâm.



Đôi mắt hoa đào liếc xuống, liền nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau thật chặt. Trước mặt bao nhiêu người mà hai người này lại nắm tay nhau, bọn

họ lại là hai nam tử, đúng vậy…là hai nam tử, vẻ mặt Tây Lâu Mạch hiện

nét lo lắng.



“Vân công tử vừa đến, mười vũ cơ này của bổn tọa

trong nháy mắt liền trở nên ảm đảm, cũng chỉ có người có thiên tư như

Vân công ty mới có thể làm người ta hết lòng mà thưởng thức! Hiện lại có thêm Thái tử Lô quốc và Nhị hoàng tử Thánh Hoàng triều làm bạn hai bên, thật là dệt hoa trên gấm!” Thuyền hoa hạ, linh đang vừa vang lên, một

nữ nhân khoanh tay mà đứng, ngôn ngữ tràn đầy lỗi lạc.



Vân Thiển nhẹ nhàng cười một tiếng!



“Mới vừa nghe mười vũ cơ của Thuật quốc thượng vũ trên nước giữa mặt hồ, nên Thiển cũng có chút tò mò liền đến xem một chút, không ngờ lại quấy rầy

đến nhã hứng của các vị!” Nàng tự nhiên coi thường đi lời nói của thánh

nữ Thuật quốc.



“Nga! Thì ra Vân công tử cũng cảm thấy hứng thú

với việc thượng vũ này nữa sao!” Từ đầu đến cuối thánh nữ Thuật quốc vẫn ngồi bên trong thuyền, vẫn luôn không ra mặt, nhưng khi thiên hạ đệ

nhất mỹ nhân vừa xuất hiện, vị thánh nữ này lại tự hạ thân phận vén rèm

đi ra, nên biết rằng, cho dù đang ở trong nội quốc Thuật quốc, thánh nữ

này cũng chưa chắc chắn cấp mặt mũi cho bất kỳ kẻ nào.



Chẳng lẽ,

thánh nữ đang coi trọng Vân công tử? Nếu là vậy, bọn họ cũng đều có thể

hiểu được, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này ngay cả khi che giấu trong mặt

nạ kia, cũng có thể toát ra một phần ma lực, thánh nữ Thuật quốc tâm

sinh lòng ái mộ cũng là chuyện đương nhiên.



“Không dám dấu thánh

nữ, Thiển có một vị bằng hữu, cũng thích thượng vũ trên nước như vậy,

nên liền hăng hái đến đây, tìm hiểu xem có phải giống loại vũ của bằng

hữu ta hay không!” Vân Thiển cùng thánh nữ Thuật quốc lớn tiếng đối

thoạt, âm thanh Vân Thiển thanh nhã như gió xuân, làm tâm thần người

nghe cũng cảm thấy thư thái.



Mắt thánh nữ Thuật quốc thoáng hiện hàn quang, thản nhiên nói, “Nếu ba vị đã thích, vậy sao không xuống thuyền để xem!”



Được thánh nữ Thuật quốc mời lên thuyền, là loại phúc khí đến bậc nào!



Ba người cũng không kéo dài thời gian, lập tức nhảy xuống, trong ánh mắt

nhìn trừng trừng của mọi người, hạ xuống thuyền của thánh nữ.



Hồi lâu sau.



Mọi người mới lại đưa ánh mắt về phía mười vũ cơ kia.



Mười vũ cơ Thuật quốc, người người dáng vẻ tinh tế mềm mại, cũng che mặt

giống thánh nữ, trên đầu là vật trang sức hết sức cổ xưa và tinh xảo!

Vân y lại càng nhẹ như vũ mao, nhưng cũng không lộ rõ bất kỳ đường nét

nào.



Có thể vững vàng đạp nước tùy ý khởi vũ, vạt áo cũng không

dính một giọt nước, có thể thấy được công lực của mười vũ cơ này thâm

sâu đến dường nào.



Thuyền hoa mặc dù không thể so sánh với chiếc

thuyền rộng lớn kia của Thái tử Lô quốc, nhưng thuyền này cũng cao mấy

tầng, không gian rộng lớn như vậy, nếu dùng để chứa mấy trăm người cũng

không thành vấn đề.



Vừa vào bên trong thuyền, ba người đã quan sát đến nội thất của thuyền này.



Nội thất bên trong đã được xử lý đặc thù, nên cho dù đang ở bên trong nhưng cũng có thể thấy được bên ngoài rõ ràng, nhưng bên ngoài thì không có

cách nào để thấy được tình huống bên trong. Mỗi một cửa sổ đều được đính đầy chuông bạc, chỉ cần một cái thoáng lay động, thì có thể bắt đầu

nghe được âm thanh va chạm thanh thúy.



Vừa vào bên trong, bọn họ

chỉ thấy đôi Kim đồng Ngọc nữ bên cạnh thánh nữ Thuật quốc đang dùng ánh mắt lạnh lùng để liếc nhìn bọn họ, chỉ sợ bọn họ sẽ làm nguy hại đến

tính mạng thánh nữ



Nhưng ba người này lại xem hai tiểu đồng kia như vô hình, lúc Thánh nữ Thuật quốc mời ngồi, bọn họ vẫn hết sức thản nhiên.



Mặc dù vậy, Vân Thiển vẫn cảm thấy bên trong thuyền hoa này ẩn chứa bí mật

gì đó, vì có chút nghi ngờ nên nàng dồn hết tâm trí để quan sát.



Thuyền hoa này tổng cộng có ba tầng, nơi bọn họ ngồi chính là tầng thứ nhất,

mà hai tầng trên kia, nàng rõ ràng có thể cảm nhận được sự tồn tại của

những người khác. Mà mới vừa rồi thánh nữ Thuật quốc này lại từ lầu hai

đi xuống, hiển nhiên là do sự xuất hiện của ba người bọn họ mà làm ảnh

hưởng đến quá trình tiến triển của một việc gì đó.



Không riêng gì nàng, sợ là cả hai vị bên cạnh cũng đã phát hiện được chỗ quỷ dị của

thuyền hoa này. Nhưng hiện giờ, bọn họ cũng chỉ có thể yên lặng theo

dõi.



Bọn họ vừa ngồi xuống, lập tức liền có thị nữ che mặt đưa các loại rượu ngon tiến vào phòng.



Thánh nữ Thuật quốc ngồi một bên, híp mắt cười nhìn ba người bọn họ.



Nhớ tới những lời khuyên vừa qua của Thánh nữ Thuật quốc, nàng không khỏi nhíu mày.



“Mười vũ cơ này của bổn tọa vừa mới khởi vũ, kính mời ba vị từ từ thưởng thức khúc vũ trên nước này đi!” Tay ngọc đưa ra, ba người nhìn theo hướng

tay chỉ, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phía mặt hồ.



Quả nhiên,

chỉ thấy được mười vũ cơ múa lượn như bay trên mặt hồ, tiếng ủng hộ nhất thời vang lên hàng loạt! Pháo hoa lại một lần nữa phóng lên, phảng phất như chưa từng bị sự hiện diện của bọn họ cắt đứt, hết thảy đều trở lại

như cũ!



Cho dù Vân Thiển đã được thấy nhiều loại vũ, nhưng loại vũ này vẫn mang lại cho nàng cảm giác hết sức kỳ lạ.



Dưới pháo hoa, mỗi động tác của nhóm vũ cơ đều như ảo như mộng, nhẹ như lông vũ, mỗi động tác đều vang lên âm thanh linh đang rất nhỏ! Mê hoặc lòng

người!



Đúng…là mang theo một loại mê hoặc!



Cho dù những vũ cơ này không ăn mặc hở hang, nhưng vẫn có thể khiến lòng người say mê, không thể tự kiềm chế được.



Mỗi một động tác của vũ cơ đều làm động lòng người, làm cho ánh mắt người

ta không thể rời khỏi bọn họ, mà cứ nhìn chằm chằm theo từng động tác

xinh đẹp kia một cách quái dị.



Vân Thiển đột nhiên thức tỉnh, nàng lại đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng



Ánh mắt nàng không khỏi nhìn về phía cầu thang thông lên lầu hai, trong góc tối kia, một thân hồng y thoáng qua thật nhanh, đôi mắt mặc ngọc của

Vân Thiển lạnh lùng híp một cái.