Đế Yến
Chương 122 : Định biên
Ngày đăng: 09:45 18/04/20
Dịch giả: gaygioxuong
Bên ngoài điện, lá bị gió giật, múa may loạn xạ như đang mô tả lại chuyện cũ. Trong điện yên lặng mịt mù khói hương, chìm đắm vào sự bí ẩn của năm xưa.
Nghe Diệp Hoan nói bên trong bức họa đồ vạn dặm giang sơn đồ thực ra cất giấu bí mật của Kim Long quyết xong, không chỉ sắc mặt đoàn ngườiCông Chúa Vân Mộng thay đổi, ngay cả trong mắt Diêu Nghiễm Hiếu và trụ trì Vô Pháp cũng đều lóe lên, biểu lộ ra không biết bao nhiêu tang thương.
Bí mật của Kim Long quyết?
Kim Long quyết có bí mật gì? Trong câu đầu tiên của《Nhật Nguyệt Ca》 không phải đã đề cập đến Kim Long quyết hay sao? Mọi người đau đầu suy đoán, chẳng phải là đều đang muốn phá giải câu đố của “Nhật Nguyệt Ca”?
Kim Long quyết hiện thiên hạ thống nhất, phương Nam hoàn toàn bìnhđịnh phương Bắc lên cao.
Ý nghĩa của câu đầu tiên trong “Nhật Nguyệt Ca”phương Nam hoàn toàn bình định phương Bắc lên cao, mọi người đều đã hiểu rõ. Nhưng Kim Long quyết bí quyết hiện thực ra là có ý nghĩa gì, mọi người không ai biết chút manh mối gì.
Tại sao Kim Long quyết xuất hiện, thiên hạ sẽ thống nhất? Chẳng lẽ muốn nói Kim Long quyết này thật sự có năng lực thần kỳ không ai nhìn thấu?
Bầu không khí dần dần trầm lặng, rốt cục Công Chúa Vân Mộng thốt lên:"Kim Long quyết là cái gì?" So ra, có thể khẳng định cô nàng là người thiếu kiên nhẫn hơn ai hết.
Diệp Hoan mỉm cười, quay sang nhìn trụ trì Vô Pháp nói: "Kỳ thật ta biết rõ, chủ trì đương nhiên có thể trả lời vấn đề này."
Trụ trì Vô Pháp Không lạnh lùng hừ một tiếng đáp lại: "Nếu đã biết rõ, vì sao ngươi không nói thẳng luôn ra?"
Vẻ mặt khiêm nhường, Diệp Hoan nói: "Những gì tại hạ nghe được đều là lời đồn đãi, không dám cam đoan chính xác tuyệt đối. Trụ trì đã từng trải qua, đương nhiên sẽ nói chính xác hơn phần nào."Trong lòng kỳ quái, mọi người không kìm được tiếp tục nhìn sang vị trụ trì Vô Pháp lông mày dài râu bạc trắng, có vẻ ngoài giống như một người mà thời gian chẳng còn lại bao nhiêu, đồng thời ước đoán thân phận của vị trụ trì này.
Trụ trì Vô Pháp cười lạnh lùng, đốp lại: "Ta làm sao mà biết được tiểu tử nhà ngươi không có ý đồ moi thêm thông tin từ trong miệng mình...?"
Nhướng mày bất lực, Diệp Hoan tiếp tục vui vẻ nói: "Nếu đại sư đã không muốn nhiều lời, tiểu tử đành liều lĩnh tự bêu xấu nói vài lời." Dừng lại một chút, tới lúc toàn bộ mọi người đều chú ý, Diệp Hoan mới nói tiếp:"Minh. . . Thái tổ hùng tài đại lược, đương nhiên không cần ta nhiều lời. Nhưng thật ra chỉ sợ rất nhiều người không biết, Thái tổ quả thực là cùng một mẫu người với Lưu Bá Ôn, nghĩa là có khả năng tiên đoán!"
Mọi người lại tiếp tục đồng loạt kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau.
Công Chúa Vân Mộng quát lớn: "Bảo ngươi nói về bí mật của Kim Long quyết, ngươi lại kéo Thái tổ vào đây làm gì?"
Diệp Hoan vui vẻ đáp, "Nếu muốn nghe bí mật của Kim Long quyết, tốt nhất vị này hãy kiên nhẫn nghe ta tiếp tục kể chuyện. Bởi vì chuyện mà ta nói và Kim Long quyết có quan hệ -- có quan hệ rất mật thiết."Công Chúa Vân Mộng có phần kinh ngạc, tuy khó hiểu nhưng rốt cục cô không hề bắt bẻ nữa.
Diệp Hoan thong thả nói: "Năm đó Thái tổ thực ra cũng đã từng làm hòa thượng. . . Việc này đề cập trước mặt vị đạo hữu chủ trì, đương nhiên không cần quá nhiều kiêng kị. Nhưng năm đó, nếu có người dám nói trước mặt Thái tổ, đều có cùng kết quả là mất đầu."
Đây là việc đã qua mà ai cũng đều biết. Cho nên dù nghe Diệp Hoan nghị luận Minh Thái tổ, nhưng Công Chúa Vân Mộng nóng lòng muốn biết bí mật của Kim Long quyết, nên thực sự không truy cứu Diệp Hoan về tộinói sàm. Đám thị vệ nhìn thấy Thượng sư, công chúa đều không có ý kiến, đương nhiên cũng sẽ không mở mồm quát nạt Diệp Hoan.
Diệp Hoan lại nói tiếp: "Năm xưa, ai cũng nói bởi vì kiêng kị thân phận, nên Thái tổ mới tạo dựng uy thế. Sợ người coi thường xuất thân của mình, nên ngài mới giấu bệnh sợ thầy. Nhưng Thái tổ hùng tài đại lược, làm sao lại đi làm những chuyện đánh bóng tên tuổi như thế? Luận anh hùng đâu nhờ vào xuất xứ! Năm xưa, Hán Thái tổ Lưu Bang há chẳng phải là người có xuất thân vô lại, nhưng sau khi mưu đồ sự nghiệp vĩ đại trùm đời, có kẻ nào còn can đảm khinh thị? Mà trái lại. . . sẽ càng có thêm nhiều người vì xuất thân của Hán Thái tổ mà kính ngưỡng công tích vĩ đạicủa ngài. Minh Thái tổ là người cực kỳ sáng suốt, làm sao lại không kiêng kị đến điểm đó?"
Mọi người thực sự cảm thấy lời nói của Diệp Hoan có chút đạo lý.
Công Chúa Vân Mộng lần đầu tiên nghĩ đến điểm này, trong lòng cảm thấy kỳ quái, lập tức hỏi: "Đúng nha, tại sao vậy chứ?"
Diệp Hoan thong thả đáp: "Có người cảm thấy Thái tổ làm việc không hợp tình lý, âm thầm phỏng đoán. Nhưng có rất ít người biết được, Thái tổ làm như vậy, thật ra là để che dấu một việc: trong quãng thời gian làm hòa thượng, ngài . . . đã nhìn thấy Kim Long quyết!"Mọi người kinh ngạc khó hiểu, nhưng rốt cục thấy Diệp Hoan nói đến chính đề, chuyên tâm nghe tiếp, sợ sót mất chữ nào.
Trong giọng nói mang hơi hám thần bí, Diệp Hoan đột nhiên nói tiếp: "Vào những năm cuối thời nhà Nguyên, quần hùng tranh giành, Thái tổ tuyệt đối không được coi là lực lượng có thực lực mạnh nhất khi đó. Tính ra đám người Lưu Phúc Thông, Từ Thọ Huy, Trần Hữu Lượng, Trương Sĩ Thành mới được coi là có dáng dấp nhân tài kiệt xuất của một thời, là những con rết trăm chân của Đại Nguyên. Mặc dù chết không oai hùng, cũng không làm người khác khinh thị. Nhưng duy chỉ có Thái tổ mới có thể trổ hết tài năng, nhất thống thiên hạ, các ngươi thử nói là vì sao?"Mọi người không nói gì, thầm nghĩ vấn đề này thực sự rất khó giải thích. Đồng thời ai cũng mất hết kiên nhẫn, thầm nghĩ ngươi đang nói tới Kim Long quyết, tại sao lại không ngừng nhắc tới mấy chuyện cũ rích như thế này?
Vệ Thiết Y mở miệng nói: "Thái tổ có thể chiêu hiền đãi sĩ, nhìn người biết tài năng như Hán Thái tổ. Văn có những người như Lưu Bá Ôn, Tống Liêm giúp sức, võ có những người như Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân trợ lực, đương nhiên có thể nhất thống thiên hạ."
Diệp Hoan cười mỉm, hỏi ngược lại: "Thủ hạ Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân củaThái tổ đích thật là mãnh tướng một thời; Lưu Bá Ôn, Tống Liêm cũng là văn thần vô song. Nhưng nếu người khác đã có thể xưng hùng, tranh giành thiên hạ với Thái tổ, chẳng lẽ có thể nói những người đó đều là hạng người đần độn vô năng? Nhớ tới khi xưa, Từ Thọ Huy đã khởi sự trước Thái tổ từ lâu, xua binh ngàn dặm, đánh cho mãnh tướng, thủ hạ Đại Nguyên quăng mũ cởi giáp, há có thể chỉ bộc lộ ra tài năng tầm thường? Năm xưa Từ Thọ Huy thi hành kỷ luật nghiêm minh, hoàn toàn thu phục được dân tâm, hơn xa Minh Thái tổ. Đám thủ hạ Triệu Phổ Thắng, Nghê Văn Tuấn, Trần Hữu Lượng của y có thể nói là văn võ song toàn, có một không hai một thời; Đám người Đinh Phổ Lang, Hạng Phổ Lược, Âu Phổ Tường, Trần Phổ Văn uy mãnh vô song, bách chiến báchthắng. . ."
Vệ Thiết Y không phục cắt ngang: "Nếu bọn họ thật sự có uy danh như thế, tại sao lại không mấy khi nghe người ta nhắc tới?"
Diệp Hoan cười một tràng dài, nói: "Ai cũng nói Vệ Thiết Y là hào kiệt một đời của phủ đô đốc năm quân, không ngờ hôm nay tình cờ được gặp, thấy kiến thức cũng chỉ có vậy!"
Sắc mặt đỏ ửng, Vệ Thiết Y đã sắp sửa rút đao ra, nhưng thấy Diệp Hoan vẫn bình tĩnh tự nhiên, nhìn không thấu được ý nghĩ của đối thủ, cuối cùng vẫn không dám ra tay. Đồng thời trong lòng kinh hoàng, khônghiểu Diệp Hoan làm thế nào mà biết thân phận của gã.
Gã Diệp Hoan thoạt nhìn giống như một công tử làm thương nghiệp, tại sao lại tinh tường chuyện cũ năm xưa như vậy, đồng thời còn nắm rõ lai lịch của bọn họ như lòng bàn tay?
Từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc, tựa hồ suy nghĩ điều gì, lúc này rốt cục Thu Trường Phong cũng mở miệng nói: "Xưa nay được làm vua thua làm giặc! Thánh nhân Khổng Phu Tử hiệu đính Xuân Thu, chỉ thuật lại theo nguyên tác. Nhưng quan sử đời sau thêm thắt sửa chữa cũng chỉ vì củng cố nghiệp đế vương, từ lâu đã thành luật định."Diệp Hoan nhìn sang Thu Trường Phong, thong thả gật đầu nói: "Vị Thu huynh này đã thực sự đã nói ra những lời chân lý! Sách sử mọi thời đại đều do người thắng biên soạn. Để đạt được mục đích, Hán Thái tổ mới thành toàn danh tiếng cho tam kiệt. Nếu như năm xưa Sở Bá Vương là đế, sửa sách lập sử, hậu nhân liệu có ai biết đến những người Trương Lương, Tiêu Hà, Hàn Tín? Minh Thái tổ được thiên hạ, bởi vậy Thường Ngộ Xuân mới có thể trở thành đệ nhất mãnh tướng Đại Minh. Nếu quả thật là Trương Sĩ Thành, Trần Hữu Lượng xưng đế, chỉ sợ Thường Ngộ Xuân cũng khó mà được hưởng uy danh đệ nhất mãnh tướng thời loạn thế."
Mặc dù mọi người cảm thấy những lời nói đó của Diệp Hoan rất khó nghe,nhưng không thể không thừa nhận, gã nói cũng có chút đạo lý.
Thấy sắc mặt mọi người khác lạ, giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của mọi người, Diệp Hoan nói tiếp: "Chưa cần nói đâu xa, chỉ cần nhắc tới trận chiến năm xưa trên hồ Bà Dương, Thái tổ và Trần Hữu Lượng xua binh ác chiến trên hồ, xu thế thắng bại mấy phen chuyển đổi. Viên đệ nhất Đại Tướng Trương Định Biên - thủ hạ của Trần Hữu Lượng nhiều lần áp chế Minh Thái tổ, thậm chí có lần đã thừa cơ đánh chìm thuyền chỉ huy của Thái tổ. Trong thời khắc Thái tổ rơi vào lằn ranh sinh tử, chắc gì tương lai thiên hạ sẽ thuộc về Đại Minh? Trong trận chiến ấy, nếu như Thái tổ bất hạnh thì làm sao có vương triều Đại Minh? Hậu nhân làm gì có ai tándương những người Lưu Bá Ôn, Tống Liêm, Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân?"
Mọi người im lặng, biết rõ Diệp Hoan đang nói về trận chiến quan trọng nhất khi Chu Nguyên Chương và Trần Hữu Lượng tranh đoạt thiên hạ năm xưa -- trận thủy chiến hồ Bà Dương.
Trận chiến ấy có thể nói là kinh thiên động địa, quỷ thần cũng phải kinh hãi.
Dù khói thuốc súng đã tan đi nhiều năm, nhưng mỗi khi Chu gia đề cập tới chuyện cũ, trong lòng đều thấp thỏm không yên, không thể không cảm thán là may mắn.Sau trận thủy chiến hồ Bà Dương, cuối cùng Trần Hữu Lượng đã thất bại, nhưng Chu Nguyên Chương cũng đại thương nguyên khí, hầu như chết sạch quân trong hồ, qua đó có thể thấy được sơ qua sự thảm khốc của cuộc chiến đó.
Diệp Hoan nhìn qua tất cả mọi người một lượt, lại nói tiếp: "Nhưng Minh Thái tổ may mắn, giành được phần thắng cuối cùng. Mấu chốt của chiến thắng nằm ngay tại việc Thường Ngộ Xuân ẩn núp dưới đáy hồ rất lâu, đột nhiên vọt lên khỏi mặt nước, bắn một mũi tên làm bị thương viên đệ nhất Đại Tướng Trương Định Biên - thủ hạ của Trần Hữu Lượng."Khi nghe tới đoạn này, đôi má Trụ trì Vô Pháp đột nhiên co giật, càng làm cho vết sẹo trên mặt trở nên dữ tợn. Trong mắt của lão ta có ánh lệ lấp lánh. Dường như cảm giác được điều gì, lão ta quay đầu lại nhìn, thấy Thu Trường Phong đang nhìn lảng đi chỗ khác.
Vị trụ trì khẽ thở dài cảm thán, nhìn vào bức sơn thủy đồ trên tường bên kia, lẩm bẩm nói: "Vạn dặm giang sơn, hay cho một cái vạn dặm giang sơn!" Trong tiếng thở dài của lão ta có đôi ba phần lý tưởng hào hùng, nhưng phần lớn là chuyện cũ như mây khói, anh hùng cô liêu.
Diệp Hoan nói: "Mũi tên do Thường Ngộ Xuân bắn ra găm vào mặt củaTrương Định Biên. Nhưng kể cả đã bị trọng thương, Trương Định Biên vẫn còn có thể ra tay đánh trọng thương Thường Ngộ Xuân, đánh cho Thường Ngộ Xuân tổn thương toàn bộ ngũ tạng, kinh mạch lệch khỏi vị trí. Sau này, Thường Ngộ Xuân chết đột ngột trên đường Bắc Phạt trở về. Người khác không hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng người biết chuyện thì đều hiểu là Thường Ngộ Xuân bị tái phát thương thế năm xưa trong trận thủy chiến ở hồ Bà Dương nhiều lần mà chết. Trong trận thủy chiến hồ Bà Dương, dù trong lúc đã trọng thương, Trương Định Biên vẫn còn có thể bảo vệ chủ tướng đánh giết thoát ra khỏi lớp lớp vòng vây. Sau khi Trương Định Biên chạy đi, lúc đó Minh Thái tổ mới gian nan giành phần thắng. Sau đó, Thường Ngộ Xuân dưỡng thương mất gần một năm.Trong lúc nằm trên giường bệnh, ông không kìm được phải cảm khái: Thiên hạ anh hùng quy Hồ Quảng, Hồ Quảng hào kiệt khán Phổ Lang. Phổ Lang tuy dũng diệc yếu bái, bái ngã Định Biên độc hiêu Trương! "
Mấy câu cuối cùng Diệp Hoan sang sảng nói lưu loát, hào hùng bừng bừng khí thế.
Trong lòng mọi người đều thầm đọc mấy câu đó, chỉ cảm thấy câu nói đó âm vang đầy khí lực, đồng thời một luồng hào khí xông thẳng lên đầu, không sao kiềm chế được.
Chỉ có Vân Mộng không hiểu rõ lắm, bèn hỏi: "Mấy câu nói đó thực ra cónghĩa gì?"
Diệp Hoan lên tiếng giải thích: "Bài thơ này muốn nói, trải qua trận chiến hồ Bà Dương, ngay cả Thường Ngộ Xuân cũng không thể không thán phục. Trước đó, anh hùng hảo hán trong thiên hạ đều xuất thân từ Hồ Quảng, chính là quê quán của Từ Thọ Huy, Trần Hữu Lượng. Nhưng hảo hán Hồ Quảng đều phải nể mặt đám người Triệu Phổ Thắng, Đinh Phổ Lang, Hạng Phổ Lược. Nhắc tới cũng thấy lạ, trước đây rất nhiều hảo hán Hồ Quảng đều có tên đệm là chữ Phổ. Bởi chỗ khác người đó, cho nên người ta mới xưng hô những người này là Phổ Lang. Trong trận thủy chiến hồ Bà Dương, những người này đều là lực lượng trung kiên, đã giếtchết vô số dũng sĩ Đại Minh. Nhưng mặc dù đám người Phổ Lang này dũng mãnh, nhưng vẫn phải bái phục một người, người đó chính là . . . Trương Định Biên - chân chính đệ nhất hảo hán thời loạn thế cuối thời nhà Nguyên!"
Công Chúa Vân Mộng nghe xong mấy câu chuyện xưa năm cũ này, lại nhớ đến câu Bái ngã Định Biên độc hiêu Trương". Nghĩ đến uy phong khi tung hoành hồ Bà Dương của Trương Định Biên thuở trước, cô không kìm được cũng phải thở dài than: "Hóa ra trên đời lại thực sự những hảo hán như thế! Đến lúc nào ta có thể tận mắt nhìn thấy những người thế này, mới được coi là không uổng." Đồng thời cô liếc xéo qua Thu TrườngPhong, ánh mắt chứa đựng khinh thường không sao kể xiết.
Vô pháp trụ trì khẽ giật mình, kinh ngach nói: "Ngươi nói là có ý gì đây?" Tên hòa thượng này ngày xưa cũng là một tướng quân tung hoành thiên hạ, chính cũng vì thế cho nên đối với Họa pháp dốt đặc cán mai, bứctranh này cho lão ta nhìn đến mười năm đi nữa thì cũng không thể nào phát hiện được Kỳ pháp ở trong đó, lão ta chưa bao giờ nghĩ tới bức tranh có lối vẽ tỉ mỉ này lại có vấn đề gì.
Thu Trường Phong ánh mắt chớp động liền ơi lên trên bức Vạn LÝ Gian Sơn, hỏi; "Diệp huynh nếu có cao kiến gì thì không ngại cứ nói thẳng, cứ úp úp mở mở, chỉ sợ chúng ta nhịn được chứ đao trong tay chúng ta thì không nhịn được đâu." Chuôi đao trong tay hắn đưa lên như có ý xuất thủ.
Diệp Hoan thấy Thu Trường Phong muốn xuất thủ thì sắc mặc không khỏibiến hóa, đi đến phía trước bức tường, giơ tay lên nói: "Bức họa này khi nhìn sơ qua thì chỉ có khí phách phi phàm, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện bức họa này chỉ có miêu tả sinh động chứ không thấy say mê hấp dẫn gì hết, nói chung là thiếu một loại khí phách nào đó, có thể thấy được Họa sư mặc dù không kém nhưng cũng không phải là những người tạp nham được.
Thu Trường Phong nhìn về phía ngón tay đang chỉ của Diệp Hoan, rốt cục cũng gật đầu nói: “Không tệ, những điểm ngươi vừa chỉ có thể thấy được thời điểm khi Họa sư hạ bút thì có chút ép buộc, khó có thể linh động được.” Ngón tay của hắn huy động giống như đang mô phỏng lại phongcách vẽ của bức họa, đột nhiên nói: "Nét bút chợt nhìn thì không được tự nhiên cho lắm, theo xuống dưới thì cách vận dụng ngòi bút thì cảm thấy tay của Họa sư này hình như đang đeo vật gì nặng..."
Lời nói của hắn chưa dứt thì sắc mặt cũng liền hay đổi.
Diệp Hoan nghe thấy vậy thì thần sắc cũng chấn động mãnh liệt, bỗng hai tay chống xuống đất, lộn một vòng rồi đứng thẳng.
Mọi người thấy hành động của y thì cảm thấy có chút kỳ quái đều sinh lòng cảnh giác, chỉ sợ y đối với Thượng sư gây bất lợi. Không ngời Diệp Hoan lộn một vòng rồi nhìn bức họa kia, chỉ trong chốc lát thì trên mặtlộ vẻ cuồng hỉ, kêu lên: "Ta hiểu rồi. Ta hiểu rồi!"
Đợi sau khi y bình tĩnh trở lại thì vẻ mặt liền rạng ngời, hoàn toàn thay đi bộ mặc ủ rủ như lúc trước.
Xem như là Diêu Nghiễm Hiếu thì giọng cũng có chút run run hỏi: "Ngươi hiểu chuyện gì thế?"
Có lẽ Vô pháp trụ trì chính là người khó hiểu nhất nhưng mà trên mặt cũng lộ vẻ xúc động, cảm giác sinh tử ngay ở trước mặt thì hình như tên Diệp Hoan này đốn ngộ (Tỉnh ngộ -ronkute) cái gì đó, lại muốn muốnphá giải sự huyền bí suốt hai mươi năm mà không một hai có thể làm được,
Diệp Hoan đứng thẳng, thở dài một tiếng, nói ra: "Ta đã hiểu được vấn đề của bức họa này. Bức họa này là do Họa sư đi đến nơi đây để vẽ, nếu như các ngươi nhìn ngược lại thì sẽ phát hiện bức họa này tuyệt không phải là Vạn Lý Giang sơn đồ. Nhưng mà nếu muốn xem bước tranh này đến tột cùng là cái gì thì cần phải đứng ở nơi xa xem mới tốt."
Mọi người đứng ở đó, không bao giờ lại nghĩ ra được Diệp Hoan chỉ dựa theo lối vẻ tỉ mỉ đó mà lại nhìn ra được huyền cơ trong đó.Vệ Thiết Y trong lòng khẽ động, đột nhiên nói: "Nếu như ngươi nhân cơ hội chúng ta chồng cây cuối để nhìn mà thừa cơ đào tẩu thì như thế nào hả?" Y không biết thế nào là Họa nhưng mà y lại hiểu lòng người, do đó mới đề phòng mà hỏi như thế.
Mọi người sững sờ, rất có thể sẽ xảy ra khả năng này.
Chợt nghe một tiếng gào to như sấm sét truyền tới, tên Vô pháp trụ trì đột nhiên vươn người bắn thật mạnh, thân hình như là một mũi tên phi đến trước cửa đại điện.
Không đợi mọi người có chút phản ứng nào, mũi chân của Chủ Trì điểmmột cái nhảy lên tường cao rồi hơi nghiêng người, mượn lực đó để nhảy lên trên xà ngang của đại điện, thân hình treo ngược xuống dưới.
Vệ Thiết Y nghiêm nghị, không ngời người này tuy già nhưng thân thủ lại tốt như vậy. Nếu như y treo ngược như thế thì tuyệt đối không thể.
Người này thoạt nhìn thì gần trăm tuổi nhưng vẫn rất linh hoạt khóe léo, như vậy không biết lúc còn trẻ thì lão sẽ như thế nào nữa?
Thấy Vô pháp trụ trì treo ngược mình trên xà ngang nhìn về về hướng bức họa, lúc này Vệ Thiết Y mới nghĩ đến ở bên trong điện hoàn toàn không còn một vị trí nào có thể thuận tiện hơn vị trí xà ngang để quansát Vạn Lý Giang Sơn nữa.
Vừa rồi Diệp Hoan như là ếch ngồi đáy giếng, chỉ trong tích tắc thì lúc này Chủ Trì đã treo ngược mình trên xà nhà, đương nhiên từ trên đó lão có thể nhìn thấy toàn cảnh trong đại điện.
Tất cả mọi người đều muốn chống ngược lại để xem bức Vạn Lý Giang sơn đồ, nhưng thân mang trọng trách hộ vệ Diêu Nghiễm Hiếu thì làm sao có thể thất lễ để chổng ngược được chứ?
Không ít người nhìn Vô pháp trụ trì, thầm nghĩ lão đã già như thế rồi mà còn nghĩ ra được mánh khóe như thế này.Không biết bao lâu sau, có một đạo sấm sét xẹt qua màn trời đêm, Vô pháp trụ trì bỗng từ trên xà nhà cao mấy trượng rớt xuống đất.
Vân Mộng công chúa thiếu chút nữa thì đã kêu lên, nhưng mà chỉ thấy Vô pháp trụ trì từ trong không trung khẽ xoay người lại, mặc dù khoảng cách cao mấy trượng nhưng mà tiếp đất vẫn rất an toàn, nếu không có tận mắt nhin thấy thì không một ai có thể tin một người già như thế mà thân thủ vẫn rất cao cường.
Tất cả mọi người đều nhìn Chủ Trì, còn Thu Trường Phong thì nhìn ra bên ngoài điện khẽ nhíu mày.Vốn là tất cả mọi người đều bị những hành đồng quái dị của Chủ Trì hấp dẫn nên hoàn toàn không biết mây đen đã che kín bầu trời, thu vũ rơi đầy khắp nơi. Toàn bộ tầng mây đen ở phía trên Kim Sơn giống như bị ảnh hưởng bởi Ý chí quỷ quyệt ở bên trong điện bức bách nên không có một giọt mưa nào hết.
Một tia chớp giống như không cam lòng ngồi yên, vạch phá một đường giữa bầu trời đen tối.
Nhưng luồng tia chớp này mặc dù mãnh liệt nhưng rồi cũng bị màn đêm chiếm lấy, một lúc sau mới có tiếng sấm rền rền truyền đến, như làtiếng trống trận ở nơi chân trời.
Nhưng mà tâm thần của mọi người đều bị Vô pháp Chủ Trù cùng Kim Long Quyết hấp dẫn, Thiên địa chi uy mặc dù lăng lệ ác liệt nhưng cuối cùng cũng không thể hấp dẫn được sự chú ý của mọi người.
Trong đầu mọi người liền xuất hiện một Ý nghĩ, tên hòa thượng kia nhìn thấy được gì trong Vạn Lý Giang sơn đồ.
Chẳng lẽ bên trong bức tranh thật sự có cất giấu câu đố về nơi hạ lạc của Kim Long Quyết?Kim Long Quyết lại xuất hiện, phải chăng đúng như điều thần bí trong truyền thuyết, có thể cải thiên hoán nhật. Đường đường là giang sơn Đại Minh chẳng lẽ chỉ vì Kim Long Quyết xuất hiện mà sẽ nghiêng trời lệch đất?
Chỉ thấy khi Vô pháp trụ trì rơi xuống dưới đất thì cười dài: "Ta minh bạch, rốt cục ta cũng minh bạch." Vẻ mặt của lão ta có vẻ vô cùng vui mừng. Rất hiển nhiên, đây là một bí mật ở trong lòng lão ta đã nhiều năm rồi, một khi giải đáp được thì lão ta không kìm được sự vui sướng trong lòng mà thể hiển ra bên ngoài.Diêu Nhiễm Hiếu ánh mắt như điện nhìn lên trên người của Vô pháp trụ trì. Tính hình như thế này mà lão vẫn có thể ngồi yên lặng một chổ, rất là ung dung thản nhiên, lão chỉ chậm rãi nói: "Ngươi minh bạch điều gì thế?"
Vô pháp trụ trì cười to nói: "Diêu Nghiễm Hiếu, ta và ngươi tranh phong đã nhiều năm rồi, nếu bàn về tâm trí thì ta không bằng ngươi. Nhưng mà hôm nay ta giám khẳng định cho dù ngươi có chạy đến xem bức họa này thì cuối cùng gì thì vẫn nhanh hơn ngươi một bước, nhìn ra được bí mật của Vạn Lý Giang Sơn, ngươi có phục hay không hả?"Diêu Nghiễm Hiếu nở nụ cười, nụ cười này không có một điểm quỷ dị, không có uy nghiêm kinh hãi, mà trong nụ cười này mang theo vô tận tang thương cô quạnh, cũng có vài phần mỉa mai trào phúng, hắn chỉ nói: "Thật ra ta đã phục ngươi lâu rồi. Trương Định Biên, có thể sống cho tới bây giờ, chẳng lẽ như thế lại không thể làm ta phục hay sao?"
Thêm một luồng tia sét lại vạch phá bầu trời.
Sấm rền ầm ầm
Có thể xem âm thanh vang dội của tia sấm sét đã làm cho mọi người chấn động rồi nhưng mà cũng không bằng lời nói của Diêu Nghiễm Hiếuđã tạo nên sự chấn động kinh khủng.
Trương Định Biên? Trương Định Biên là ai? Dưới vùng trời này còn có một Trương Định Biên nào khác nữa?
Thiên hạ anh hùng ở Hồ Quảng, hào kiệt Hồ Quảng theo Phổ Lang
Phổ Lang tuy dũng mãnh cũng phải nhường, nhường Định Biên ta họ là Trương*
[Chú giải: Nguyên văn câu trên là: Thiên hạ anh hùng quy Hồ Quảng, Hồ Quảng hào kiệt khán Phổ Lang. Phổ Lang tuy dũng diệc yếu bái, bái ngã Định Biên độc hiêu Trương!Trong tác phẩm có đoạn: Diệp Hoan lên tiếng giải thích: "Bài thơ này muốn nói, trải qua trận chiến hồ Bà Dương, ngay cả Thường Ngộ Xuân cũng không thể không thán phục. Trước đó, anh hùng hảo hán trong thiên hạ đều xuất thân từ Hồ Quảng, chính là quê quán của Từ Thọ Huy, Trần Hữu Lượng. Nhưng hảo hán Hồ Quảng đều phải nể mặt đám người Triệu Phổ Thắng, Đinh Phổ Lang, Hạng Phổ Lược. Nhắc tới cũng thấy lạ, trước đây rất nhiều hảo hán Hồ Quảng đều có tên đệm là chữ Phổ. Bởi chỗ khác người đó, cho nên người ta mới xưng hô những người này là Phổ Lang. Trong trận thủy chiến hồ Bà Dương, những người này đều là lực lượng trung kiên, đã giết chết vô số dũng sĩ Đại Minh. Nhưng mặc dù đám người Phổ Lang này
Đó chính là thiên hạ anh hùng đều phải liếc mắt nhìn Trương Định Biên.
Đó là chuyện của loạn thế anh hùng, cho dù là mãnh tướng đệ nhất của Đại Minh – Thường Ngộ Xuân cũng không dám chính diện giao phong với Trương Định Biên.
Đó là một người dũng mãnh vô địch, thân kinh bách chiến chưa từng bại, nhưng mà cuối cùng cũng thua một trận chiến, dù cho cơ hồ đánh chếtdũng mãnh, nhưng vẫn phải bái phục một người, người đó chính là . . . Trương Định Biên - chân chính đệ nhất hảo hán thời loạn thế cuối thời nhà Nguyên!"]Chu Nguyên Chương, Trương Định Biên đã sửa lại thiên hạ vận mệnh.
Ai cũng cho rằng Trương Định Biên đã chết từ lâu nhưng hóa ra Trương Định Biên vẫn còn sống.
Hóa ra người có vết sẹo đầy mặt đứng ở phía trước, chủ trì Kim Sơn Tự đã nhuốm màu thời gian chính là Trương Định Biên.
Từ xưa mỹ nhân như danh tướng, không cho phép thế nhân thấy đầu bạc. Nét xưa xa khuất, dáng cũ nhạt nhòa. Trăng có khi tròn khi khuyết, người có lúc thăng lúc trầm, đây đều là những chuyện khó hồi vãn lại nhất trong cuộc sống này. Nhưng mọi người nhìn thấy người TrươngĐịnh Biên dựng đứng lông mày, trong cảnh bão tố mà vẫn hào hùng như cũ, trong lòng bất chợt cùng nổi lên một ý nghĩ
Trương Định Biên chính là Trương Định Biên, vẫn hung hăng càn quấy như trước, vẫn là đệ nhất thiên hạ anh hùng.