Đế Yến
Chương 126 : Phản khách
Ngày đăng: 09:45 18/04/20
Dịch giả: hhnmthvn
Trong điện trở lên yên tĩnh hẳn, có thể nghe thấy tiếng thở của từng người.
Thu Trường Phong vừa giết năm người, cầm Phá Không can trong tay nhìn lướt qua đám nhẫn giả còn lại, thong thả nói : "Các ngươi dám hại Thượng Sư, dù có muôn lần chết cũng không đủ chuộc tội, Thu TrườngPhong ta thân là Cẩm Y Vệ, hiện tại muốn đem bọn ngươi bắt về quy án, nếu như dám phản kháng, giết ngay lập tức!"
Giọng nói của hắn tuy trầm thấp nhưng quyết tâm trong đó không thể nghi ngờ được.
Tuy Y Hạ Hỏa Hùng là Y Hạ bộ Tông Chủ, nhưng khi nghe thấy giọng nói đầy lạnh lẽo của Thu Trường Phong cũng phải thầm kinh hãi. Thoáng nhìn làn mưa bên ngoài không thấy bóng dáng Tàng Địa Cửu Thiên đâu, chiến ý trong mắt Y Hạ Hỏa Hùng lập tức bùng lên : "Chỉ bằng ngươi sao?"Thu Trường Phong trả lời hết sức ngắn gọn : "Không tệ. "
Y Hạ Hỏa Hùng híp mắt con mắt lại, chậm rãi nói: "Ngươi không hề trúng độc?"
Lúc này ngay cả kẻ mù cũng có thể nhận ra được, Diệp Vũ Hà trúng độc nhưng Thu Trường Phong thì không hề bị trúng. Điều này khiến Y Hạ Hỏa Hùng không khỏi cảm thấy kỳ quái, không hiểu tại sao Tô Cốt hương lại bị mất tác dụng?
Nhưng Thu Trường Phong lại hỏi ngược lại: "Ngươi nói thử xem ?" Hắn nói lập lờ nước đôi, khiến cho Y Hạ Hỏa Hùng cảm thấy nghi hoặc.Y Hạ Hỏa Hùng vốn là một tên cáo già, vừa rồi hắn đột nhiên nghĩ rằng, nói không chừng Thu Trường Phong cũng bị trúng độc, lúc này chẳng qua là đang cố gắng chống đỡ, vừa nãy liên tục ra tay thâm độc như vậy chẳng qua chỉ muốn dọa dẫm bọn hắn mà thôi.
Nghĩ đến đây, Y Hạ Hỏa Hùng quyết định thử một lần xem sao.
Thân thủ mà Thu Trường Phong thể hiện ra mặc dù kinh người, nhưng trong lòng Y Hạ Hỏa Hùng lại cảm thấy Tàng Địa Cửu Thiên chỉ là tên vô dụng. Vốn Y Hạ Hỏa Hùng luôn muốn tranh phong với Tàng Địa bộ, hiện tại Tàng Địa Cửu Thiên cũng đã chết, nếu như hắn có thể giết chết ThuTrường Phong, chẳng những có thể gọt bớt mặt mũi của những lão gia hỏa Tàng Địa bộ kia mà sau này tranh hùng còn có thể chiếm được thế thượng phong.
Y Hạ Hỏa Hùng nghĩ tới đây, trong lòng cũng sớm đưa ra chủ ý, nhưng ngoài miệng lại thở dài nói: "Ngươi đúng là không tệ, nhưng cũng quá cuồng vọng rồi Ngươi thực cho rằng chỉ vào bản lãnh của ngươi lại có thể làm đối thủ của chúng ta hay sao ?" Phía sau hắn vẫn còn hơn mươi vị nhẫn giả, trên người đều mang theo tuyệt kỹ, hắn không tin rằng bằng vào lực lượng này lại không thể làm gì được Thu Trường Phong.Thu Trường Phong lạnh lùng nói: "Vì sao ngươi không thử xem?"
Hai mắt Y Hạ Hỏa Hùng mở to ra, cánh tay đột nhiên rung lên, cười nói: "Vậy để ta thử xem sao. " Lời nói của hắn vừa dứt, chỉ thấy từ trong tay áo có một điểm hỏa tinh phá không bay ra, chỉ trong nháy mắt đã bất ngờ đâm tới trước mặt Thu Trường Phong.
Ánh mắt Thu Trường Phong lóe lên tia ngưng trọng, cổ tay khẽ động, lập tức một đồng tiền xuất hiện tiến lên nghênh tiếp điểm hỏa tinh kia, sau đó cả hai cùng rơi lên mình một cỗ thi thể.
Một tiếng "Oanh" vang lên, thi thể kia lập tức bị đốt cháy. Chẳng nhữngthi thể bị thiêu đốt, mà thậm chí dường như đồng tiền kia cũng bị đốt cháy ánh lên ánh lửa mầu xanh lá.
Đây là ngọn lửa gì vậy ? Tiếp xúc là thiêu đốt không thể dập tắt được, mặc dù thoạt nhìn khí thế không bằng ngọn lửa của Tàng Địa, nhưng về phương diện quỷ dị thì vẫn hơn ba phần!
Tay chân Diệp Vũ Hà cứng đờ khó có thể cử động được, khi nhìn thấy uy lực mạnh mẽ của điểm hỏa tinh kia, trên miệng không khỏi kêu lên: "Chú ý. "
Khi Thu Trường Phong nhìn thấy uy lực của điểm hỏa tinh này, sắc mặtvốn đã trắng bệch, khuôn mặt ngưng trọng hẳn, nhưng nghe thấy vậy ngược lại còn vừa cười vừa nói: "Ánh sáng chỉ bằng hạt gạo ( mễ lạp chi quang ), chẳng qua chỉ có như vậy. "
Đột nhiên sắc mặt Y Hạ Hỏa Hùng đỏ lựng lên, đỏ gần như sắp nhỏ máu, trên miệng quát lớn : "Vậy ngươi nếm thử xem. " Lập tức hai tay hắn hợp lại, từ trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa, sau đó hai tay hắn khẽ rung lên, lập tức ngọn lửa kia bay thẳng về phía Thu Trường Phong.
Ngọn lửa bốc cháy hừng hực, chưa tới gần mà nhiệt khí đã áp tới người, vô cùng nóng bức.Đồng thời mười nhẫn giả còn lại trong đại điện cũng động thân, chỉ trong chốc lát đã chiếm cứ vị trí ở bốn phương tám hướng xung quanh từ từ áp về phía Thu Trường Phong ở giữa. Bọn chúng cũng đã rút kinh nghiệm từ bài học vừa nãy, không vội vàng xông tới để tìm cái chết, mà thầm nghĩ muốn thu hẹp không gian hoạt động của Thu Trường Phong, cuối cùng để Y Hạ Hỏa Hùng và Thu Trường Phong chiến đấu.
Mặc dù tốc độ tiến lên của ngọn lửa kia chậm chạp, nhưng luôn xuất hiện ở trước mặt. Cho đến khi nó xuất hiện trước mặt thì Thu Trường Phong có muốn tránh né cũng rất khó khắn rồi.Ngọn lửa đang lao tơi ( chực chờ ), còn Thu Trường Phong vẫn bất động, nhưng từ ánh sáng mầu xanh của ngọn lửa hắt ra thì thấy dường như trán hắn đang đầy mồ hôi, sắc mặt cũng đã tái nhợt, nhưng cũng soi rõ khuôn mặt trẻ tuổi của hắn.
Dù sao Y Hạ Hỏa Hùng cũng là người lão luyện, cũng biết rõ câu hậu phát chế nhân, chỉ cần Thu Trường Phong vừa động thì lập tức hỏa cầu cũng sẽ động. Đừng nói là bị ngọn lửa kia đánh trúng, mà cho dù bị tia hỏa tinh của ngọn lửa kia bắn ra đánh trúng thì ắt hẳn Thu Trường Phong sẽ bị liệt hỏa thiêu thân, chết thảm không thể nào tả nổi.Huống chi, Thu Trường Phong không thể di động.
Thu Trường Phong còn phải bảo vệ Diệp Vũ Hà ở phía sau, Diệp Vũ Hà đã trúng độc, điều này tuyệt đối không giả.
Kinh nghiệm chiến đấu của Y Hạ Hỏa Hùng so với Tàng Địa Cửu Thiên thì phong phú hơn nhiều lắm, hắn chỉ cần liếc qua là đã nhìn rõ nhược điểm của Thu Trường Phong, nhược điểm của hắn chính là Diệp Vũ Hà.
Diệp Vũ Hà đã vô cùng mệt mỏi, buồn ngủ, trong lòng lúc nào cũng muốn nhắm mắt lại mà thiếp đi, lúc này nàng đang dựa vào ý chí kiên cường cưỡng ép bản thân không lịm đi, khi nhìn thấy tình hình trướcmắt, lập tức biết được vấn đề này vô cùng nghiêm trọng, nàng biết lí dọ tại sao Thu Trường Phong lại bất động, vì thế yếu ớt nói: "Ngươi đi đi, không cần lo cho ta!"
Thu Trường Phong không nhìn Diệp Vũ Hà mà quát lớn: "Ngươi muốn tốt cho ta thì tốt nhất lên im lặng. "
Diệp Vũ Hà khẽ giật mình, nhìn bóng người to lớn lạnh lùng mà cao ngạo ngăn cản phía trước kia, chẳng biết tại sao trong lòng lại cảm thấy rung động, nàng cũng không ngờ rằng, Thu Trường Phong lại là con người như vậy.Vì nàng, mà không hề để tâm tới sinh tử sao ?
Vì sao hắn lại tốt với nàng như vậy ? Chẳng lẽ. . .
Diệp Vũ Hà ngơ ngác nhìn bóng lưng cao ngất kia, bất giác trở lên ngây dại. Chẳng biết tại sao, nàng lại quên mất an nguy của bản thân, quên mất hiểm cảnh mà mình đang gặp phải, thậm chí còn quên đi cả sinh tử.
Sinh như hạ hoa, thệ như đông tuyết. ( Sống như hoa mùa hạ, chết như tuyết mua đông : chắc là thế )
Cả cuộc đời người ta tưởng như kéo dài cả trăm năm nhưng chẳng quacũng chỉ là thoáng qua trong giây lát mà thôi. Nếu như có một người vì ngươi mà đến cái chết còn chẳng màng thì ngươi còn sợ hãi gì nữa đây?
Hai con mắt xưa nay vốn luôn lạnh lùng của Diệp Vũ Hà bỗng trở lên mông lung như màn sương trên mặt hồ.
Nhưng lúc này Thu Trường Phong quay lưng lại lên không thể nhìn thấy ánh mắt ấy của Diệp Vũ Hà, lúc này trong mắt hắn chỉ còn ngọn lửa kia, đột nhiên chân hắn điểm một cái, giẫm lên một cái nỏ đồng đang nằm trên mặt đất, chỉ nghe một tiếng "Xoẹt" vang lên, lập tức một cây nỏ tiễn được bắn ra đâm thẳng vào trong ngọn lửa.Chân của hắn quả thực cũng linh hoạt giống như cánh tay vậy.
Chiêu này cực kỳ bất ngờ, vừa rồi Thu Trường Phong đã dùng Nỗ Tiễn bắn chết nhẫn giả thi triển Phá Không, vì vậy không ai lại ngờ rằng hắn lại sử dụng nỏ tiễn một lần nữa.
Nỗ Tiễn phá không bay đi, chuẩn bị xuyên qua ngọn lửa bắn về phía Y Hạ Hỏa Hùng.
Một tiếng "Xoẹt" vang lên, cây nỏ tiễn đột nhiên bốc cháy bên trong ngọn lửa.Rốt cuộc sắc mặt Thu Trường Phong cũng đại biến, ngọn lửa này quá quỷ dị, như đã ngưng thành thực chất, chẳng lẽ ngay cả nỏ tiễn sắc bén như vậy cũng không thể đánh xuyên qua hay sao ? Bỗng hắn nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc nói: "Phần Địa hỏa?"
Nàng cũng thông minh, biết rõ trong đám nhẫn giả kia cũng không phải không có ai biết đến Cương Thi Khiêu nhưng nàng vẫn không thể hiểu được Thu Trường Phong đã hạ độc như thế nào và lúc nào.
Sương mù đầy đặc, thỉnh thoảng lại có cơn gió thổi qua, thổi bay tay áo,thổi tung mái tóc. Rốt cuộc Diệp Vũ Hà vẫn phải cắn răng một cái cất bước đi, cho dù nàng không muốn đi nhưng nàng làm gì có lí do gì để lưu lại?
Gió lạnh thổi vào trong đại điện, thổi tới người Thu Trường Phong, trong mắt hắn cũng có nỗi buồn chia li. Hắn muốn giữ lại, nhưng hắn không thể giữ lại, bởi vì từ đó về sau tuy tương tư càng nồng nhưng phong ba cũng càng mạnh. Rốt cuộc hắn cũng quay đầu lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, thân hình tung một cái, lập tức tới gần hương án.
Bỗng hắn vươn tay mở tấm màn trên hương án ra.Kim Sơn Tự Đại Điện đã trải qua biến đổi long trời lỡ đất, hương án ngã nghiêng sang một bên, vì thế đây vốn là việc nhỏ, ngay cả Thu Trường Phong cũng chẳng hề chú ý tới nó. Vừa rồi cơn gió thổi vào trùng hợp thổi tung tấm màn lên một chút, mặc dù lúc đó tâm trí Thu Trường Phong cũng hơi loạn nhưng vẫn có thể thấy rõ bên dưới có vạt áo hở ra.
Dưới hương án có người ?
Là ai?
Thu Trường Phong không chút do dư, trực tiếp xốc tấm màn lên, chỉ thấy phía dưới có một người đã hôn mê, sắc mặt gần như đã biến thành mầuđen, đó chính là Diêu Tam Tư.
Thu Trường Phong cảm thấy bất ngờ ngoài ý muốn, trong lòng hắn có cả trăm điều nghi vấn, cảm thấy chuyện Công Chúa mất tích thì còn có thể giải thích được, có lẽ đám nhẫn giả kia cảm thấy Công Chúa còn có giá trị, nhưng không thể hiểu được tại sao lại không thấy Diêu Tam Tư? Hiện tại dường như hắn đã hiểu ra được điều gì đó, lập tức khiêng Diêu Tam Tư ra ngoài điện, kiếm một bầu nước, sau đó móc từ trong lòng móc ra một cái hộp. Cái hộp mở ra, bên trong có tất cả mười ba ô vuông.
Bên trong mỗi ô vuông lại chứa một loại bột phấn có mầu sắc khác nhau,thoạt nhìn chỉ giống cái hộp đựng phấn son trang điểm của nữ tử.
Sau khi Thu Trường Phong mở ra, hắn căn bản không cần nghĩ ngợi, lập tức dùng móng tay khều lấy ba loại bột phấn rồi bỏ vào trong bầu nước, sau đó cậy miệng Diêu Tam Tư ra đổ nước vào, quay đầu nhìn lại thấy Diệp Vũ Hà đứng cách đó không xa, hắn hơi nhíu mày.
Diệp Vũ Hà vẫn chưa đi xa, khi thấy Thu Trường Phong nhìn sang, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ lúc trước hắn mớm thuốc cho mình như vậy sao ? Nghĩ vậy, khuôn mặt như ngọc bất giác hơi hồng lên, nhưng thứ làm nàng cảm thấy tò mò chính là cái hộp kia của Thu Trường Phong, đồngthời cũng cảm thấy toàn thân Thu Trường Phong chỗ nào cũng có dấu vết của một hương vị bí ẩn.
Sao hắn lại quen thuộc các loại nhẫn thuật đến vậy, tại sao hắn lại sử dụng độc của nhẫn giả, đao pháp mà hắn xuất ra làm cho người ta phải cảm thấy sợ hãi, cái bổn sự đó là do ai truyền cho?
Diệp Vũ Hà càng nghĩ càng cảm thấy ly kỳ, thấy Thu Trường Phong làm ngơ coi như không nhìn thấy nàng, nàng ho khan một tiếng làm ra vẻ rồi nói : "Diêu Tam Tư trúng độc hôn mê ở dưới hương án tránh được một kiếp, nhưng hẳn là biết rõ chuyện xảy ra lúc trước. Ta cũng muốn nghetừ miệng hắn một chút manh mối xem công chúa ở nơi nào. "
Thu Trường Phong không nói, nhưng cũng không bảo Diệp Vũ Hà rời đi.
Trải qua thời gian cỡ một nén hương, hắc khí trên mặt Diêu Tam Tư dần tan đi, khi mở mắt ra, ánh mắt gã hơi mờ mịt, nhưng khi nhìn thấy Thu Trường Phong gã vừa mừng vừa sợ nói: "Đại Nhân, là ngươi?" Quay đầu nhìn lại, dường như nhớ đến điều gì đó, sợ hãi nói: "Thượng Sư bị bọn chúng hại chết. "
Sắc mặt Thu Trường Phong lạnh lại như sương, nói : "Ngươi đem tất cả những chuyện trải qua kể lại một lần. "Diêu Tam Tư ừ ừ, cuối cùng cũng đem chuyện sau khi Diệp Vũ Hà rời đi nói, ". . . Lúc Thượng Sư vừa ngã xuống đất, từng nhắn lại để Vệ Thiết Y nói cho ngài biết, bảo ngài hủy cái tịch chiếu gì đó. " Nếu như không phải khi ở trên Trường Giang đã nghe Diêu Nghiễm Hiếu nói qua về tịch chiếu thì ắt hẳn Diêu Tam Tư sẽ cho rằng trước khi chết Diêu Nghiễm Hiếu đã trở lên hồ đồ rồi, nhưng lúc này, gã đã biết rõ tịch chiếu là một thứ vô cùng trọng yếu, nếu không sẽ không thể làm cho Diêu Nghiễm Hiếu trước khi chết cũng không không quên nhắc tới.
Nhưng một khi tịch chiếu là thứ quan trọng thì tại sao Diêu Nghiễm Hiếu lại phải bảo Thu Trường Phong phá huỷ?Rốt cuộc tịch chiếu là vật gì ? Diêu Tam Tư không biết, Diệp Vũ Hà cũng cảm thấy kỳ quái, chỉ có Thu Trường Phong thoáng nhìn qua đám cây ở phía xa xa, sau đó dường như trầm tư một lúc rồi mới nói: "Chuyện gì xảy ra tiếp theo ?"
Sắc mặt Diêu Tam Tư hiện lên vẻ sầu thảm : "Thượng Sư vừa chết, đám nhẫn giả kia đột nhiên xuất hiện, chúng ta định tiến lên nghênh chiến nhưng chẳng biết tại sao tay chân trở lên bủn rủn không thể nào động thủ được, Yến Lặc kỵ đều bị chết hết, ta cũng. . . ngất đi, chuyện tiếp theo ta cũng không biết. " Gã nói đến đây, đầu gục xuống sắc mặt có vẻ mất tự nhiên.Dường như Thu Trường Phong đang suy nghĩ điều gì đó, hắn nhìn Diêu Tam Tư cả nửa ngày rồi mới gật đầu nói: "Được, ta biết rồi, chúng ta đi thôi. " Hắn đứng lên, đi xuống núi.
Diêu Tam Tư nói: "Vậy phải làm gì với đám thi thể trong này đây ?" Nghĩ tới hôm qua đám ngươi này vẫn còn vui vẻ vậy mà. . . là trong lòng Diêu Tam Tư lại cảm thấy rét run.
Thu Trường Phong nói: "Người chết có thể đợi nhưng người sống thì không đợi được. " Khi hắn vừa nói xong cũng là khi sải bước đến bờ sông dưới chân núi, bên cạnh bờ sông vẫn còn vài chiếc thuyền con nằm lẻ loitrơ trọi, khi Thu Trường Phong cởi dây của một con thuyền, thấy Diêu Tam Tư cũng bước tới liền nói : "Ta muốn xuôi dòng xuống dưới, ngươi đi tìm thuyền trở lại Nam Kinh a. "
Diêu Tam Tư khẽ giật mình, lúng ta lúng túng nói: "Đại Nhân, ngươi không mang theo ta đi cùng sao?"
Thu Trường Phong nhìn Diêu Tam Tư rồi chậm rãi nói: "Con đường ta sắp đi không có lối về, ngươi không cần phải đi. "
Hắn khua mái chèo chuẩn bị dời đi thì đột nhiên Diêu Tam Tư hô lớn: "Đại Nhân, ta biết rằng ngài cũng biết. "Thân hình Thu Trường Phong khẽ cứng lại, hắn ngước nhìn dòng nước sông chảy xiết ( cũng có thể tên con sông là Giang Thủy ), nói : "Biết cái gì?"
Trên mặt Diêu Tam Tư hiện lên vẻ xấu hổ, chần chờ cả nửa ngày rồi mới cắn răng nói: "Ngài biết ta là người tham sống sợ chết. Tất cả bọn họ đều tiến lên giao thủ với địch nhân, chỉ có ta không có cốt khi trốn xuống dưới hương án, bởi vậy ta chỉ bị trúng độc chứ không bị chết. Ngài thông minh như vậy, chắc chắn đã sớm đoán ra. " Sau đó đột nhiên hét lớn : "Đúng vậy, lúc đó ta rất sợ hãi!"Diệp Vũ Hà ở phía xa xa lập tức dừng lại, nhìn thấy hán tử mày rậm mắt to này mang theo vẻ khổ sở, không khỏi cảm thấy tiếc nuối thay cho gã, cũng không ngờ gã lại có dũng khí thừa nhận chuyện này. Thật ra lúc trước nàng cũng đã hơi nghi ngờ, không hiểu tại sao Diêu Tam Tư vẫn còn sống sót.
Thu Trường Phong vẫn cứ nhìn dòng nước sông, lạnh nhạt nói: "Khi đó nếu ta có mặt ở đó ta cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, ngươi không cần khó chịu. "
Trong lòng Diệp Vũ Hà trở lên mềm nhũn, không ngờ Thu Trường Phonglại nói ra những lời này.
Diêu Tam Tư lớn tiếng nói: "Ngài không cần phải an ủi ta, ta cũng biết ngài xem thường ta, vì thế mới không muốn dẫn ta theo. Ta là người hèn nhát, ta không xứng đi cùng với ngài. " Cuối cùng nước mắt gã tràn ra, vừa xấu hổ, lại vừa khổ sở, sau đó gã quay đầu dời đi. . .
Bỗng Thu Trường Phong nói: "Ngươi sai rồi. "
Diêu Tam Tư khẽ giật mình, bất giác ngừng lại nhìn Thu Trường Phong đầy nghi hoặc, không hiểu mình đã sai ở điểm nào ?Cuối cùng Thu Trường Phong cũng xoay đầu lại, đôi mắt sáng nhìn Diêu Tam Tư nói: "Ngươi không phải người hèn nhát, cho tới bây giờ cũng không phải. Khi đó đi dốc sức liều mạng là anh hùng, nhưng không dốc sức liều mạng chính là trí giả. Ta chỉ biết là, nếu không phải ngươi còn sống, ta sẽ không biết được lời trăn trối cuối cùng của Thượng Sư. Chết cũng có nặng có nhẹ, cho dù ta ở đó, ta cũng tình nguyện để ngươi còn sống, ta không hề lừa ngươi. "
Sắc mặt Diêu Tam Tư lập tức đỏ lên, nhưng lại nói không ra lời.
Thu Trường Phong lại nói: "Ta không muốn ngươi đi cùng ta, bởi vì bướcchân lên con đường này coi như đã mất đi nửa cái mạng. Ngươi còn có người nhà, có phải như vậy không ?"
Trong lòng Diêu Tam Tư cảm thấy vô cùng kích động, cao giọng nói : "Đối với một người đã sớm phải chết nhưng vẫn còn sống, thì tính mạng cũng chỉ là nhặt về. Ta không muốn sống trong tự ti tủi hổ, đại nhân, ngươi mang ta theo đi, Diêu Tam Tư ta sẽ không bao giờ làm ngươi hèn nhát nữa. "
Thu Trường Phong nở nụ cười, vẻ tươi cười làm người ta cảm thấy như tắm gió xuân : "Đã như vậy thì lên thuyền đi. "Diêu Tam Tư vô cùng vui mừng, lập tức nhảy lên thuyền. Thu Trường Phong khua động hai mái chèo, thuyền dần đi xa bờ. Diêu Tam Tư không nhịn được mà liếc mắt nhìn Diệp Vũ Hà trên bờ, thấp giọng nói: "Đại nhân, không mang Diệp Bộ đầu theo chúng ta sao?"
Rốt cuộc Thu Trường Phong cũng liếc nhìn Diệp Vũ Hà rồi lắc đầu nói: "Nàng và chúng ta không cùng đường. "