Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Chương 45 :

Ngày đăng: 17:17 18/04/20


Khoảng cách

từ lần trước đến ngôi nhà của chủ nhân họ Mạc ăn cơm đã được hai ngày,

trong khoảng thời gian này Mạc Hoành không hề liên hệ với Lạc Trăn nữa,

cô cũng chẳng phát giác được anh, dẫu sao con người Mạc Hoành cũng quái

gở kỳ cục.



Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, người đang nhoài ra giường trầm ngâm không khỏi giật mình.



Lạc Trăn rút điện thoại từ trong túi áo, liếc một cái rồi nhận máy.



“Lạc Trăn, mày đang ở đâu thế?!” Đầu kia điện thoại cực kỳ ầm ĩ.



Lạc Trăn nhíu mày, “Sao ồn như vậy?”



Liên Ân cười cười hét qua, “A Vũ nói muốn trực tiếp cảm ơn ân nhân cứu mạng, mời cả

đám đi ăn cơm, đương nhiên chủ trì là mày đấy.”



Lạc Trăn lật người nhìn trần nhà, giọng nói mất hứng, “Cảm ơn gì đó thì khỏi đi, dù

sao người tận sức cũng không phải em, nếu hắn ta thật sự áy náy, lần sau gặp mặt biếu tiền mừng [1] cũng được.”



Người bên

kia ngừng hai giây, thét lên chói tai, “Câu này của mày là có ý gì?

Không tới hả? Đừng mà! Mọi người đều đang đợi mày đấy, đến mau đi, mày

không đến mấy tiểu yêu tinh kia lại được đằng chân lân đằng đầu mất!”



Lạc Trăn kéo điện thoại đã giơ lên tận đỉnh đầu lại gần, “Mấy người chơi đi, hôm nay em thật sự không qua đâu, mẹ em bắt em về mà một chuyến, tối hậu thư.”



Liên Ân hiển nhiên không khoan nhượng, “Mày mà không tới thì chẳng có ý nghĩa gì nữa.”



Lạc Trăn

nghĩ ngợi, nói, “Hạ Thụy có ở đó chứ, nếu không thì chị kêu nó gánh vác

thay em, dù sao hôm nay chắc chắn em không đến được.”



Liên Ân đấu tranh, cuối cùng đành thỏa hiệp, “Chẳng còn cách nào nữa, vậy liên lạc sau nhé.”



“Được.”



Cúp điện

thoại trở mình xuống giường, vừa mặc áo khoác, điện thoại lại vang lên,
đã chìm vào giấc ngủ, tiếng hít thở rất nhẹ, khuôn mặt với những đường

nét rõ ràng hiếm thấy được sắc tái nhợt.



Lạc Trăn ngồi tại chỗ khoảng mười phút mới đánh thức hắn dậy.



Hạ Thiên Liên day day huyệt thái dương, ưỡn thẳng người dậy, giọng nói khàn khàn, “Xin lỗi em, hình như anh ngủ quên mất.”



“Ngủ rất say.” Lạc Trăn bổ sung, sau đó lại nói đùa, “Có cần em dìu anh vào không?”



Hạ Thiên Liên chỉ cười không nói, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Lạc Trăn, khẽ lên tiếng, “Cảm ơn em, Lạc Trăn.”



Lạc Trăn hơi nhếch khóe miệng, “Đừng khách sáo, dù sao công việc tài xế này cũng

không phải là lần đầu tiên em làm, cũng quen rồi.”



Tiếng cười trầm thấp vang lên, “Lạc Trăn, em lúc nào cũng có thể làm anh rất vui.”



“Em cũng không ngại thế giới này nhờ em mà có thêm một nụ cười đâu.” Nói xong lại thản nhiên mỉm cười.



Hạ Thiên Liên đột nhiên cúi người qua in lên môi cô một nụ hôn.



Lạc Trăn giật mình, “Anh làm cái gì thế?”



“Nụ hôn đầu —-“ Hạ Thiên Liên bày ra một vẻ mặt cười như không cười, “Theo một ý nghĩa chính thức.”



Nhân lúc Lạc Trăn vẫn chưa kịp hiểu được thế nào mới là ý nghĩa chính thức, Hạ Thiên Liên đã xuống xe, sau đó, cúi người qua cửa xe nhìn cô, vẫn uể oải như

trước, “Cảm ơn em, Lạc Trăn, em đã làm cho ngày hôm nay của anh không

đến nỗi quá thảm hại.”



Lạc Trăn khựng lại một lát, cái gã này, phân tích theo một khía cạnh nào đó —- cực kỳ quái gở.



“Thà anh lấy mấy câu cảm ơn đầu lưỡi này quy ra nhân dân tệ còn hơn, nếu thế em

tuyệt đối sẽ không nói lời khách sáo với anh.” Lạc Trăn phì cười khoát

khoát tay, khởi động xe, “Ngày mai gặp ở công ty.”



Hạ Thiên Liên nở một nụ cười nhàn nhạt, “Mai gặp nhé.”



Chiếc xe quay đầu lại rời đi. Hạ Thiên Liên vẫn đứng dưới khu nhà một lúc, sau đó mới cất bước về phía cổng chính.