Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Chương 46 :

Ngày đăng: 17:17 18/04/20


Lạc Trăn trở về nhà, vừa bước vào phòng khách đã thấy Lạc Lăng nhoài lên bàn ăn hí hoáy gì đó.



“Ái chà, đây chẳng phải Lạc công tử nhà chúng ta sao? Lại còn đang làm bài tập nữa

chứ.” Lạc Trăn vừa nói vừa đến gần, lúc ngang qua bàn trà tiện tay nhón

mấy hột ô mai lên ăn.



Lạc Lăng làm như không nghe thấy có người bước vào, vẫn cặm cụi viết bài.



“Này nhóc

con, nói với nhóc đấy.” Lạc Trăn lại không cho phép mình bị lơ đẹp, bèn

đi qua, cúi đầu nhìn, lập tức bật ra xa, “Nhóc đang học tiếng anh á?”



Lúc này Lạc Lăng mới ngẩng lên, ánh mắt nhìn Lạc Trăn đong đầy tình thân.



“Chị đây chỉ đến tìm Lạc phu nhân tán gẫu thôi, tán gẫu xong đi luôn, tán gẫu xong đi luôn.” Lạc Trăn vừa nói vừa lùi về sau.



“Chị…”



“Stop! Chị đang nhịn.”



Phản ứng này thực sự không phải là Lạc Trăn chuyện bé xé ra to.



Khung cảnh quay trở về lần đầu tiên Lạc Trăn phụ đạo tiếng anh cho Lạc Lăng.



Lạc Trăn

nói, “Đã học ba năm tiếng anh, dù là tiểu học, nhưng chắc hẳn cũng có

chút kết quả, trước khi dạy chị muốn thử kiểm tra trình độ của em đã.”



Lạc Lăng đáp, “Chị cứ việc.”



Lạc Trăn chỉ vào một câu, “Nào, đọc xem.”



Lạc Lăng, “Chị đợi tý.”



Lạc Trăn quả thật đã đợi rất lâu, hơi bực mình “Rốt cuộc có biết không đấy?”



Lạc Lăng

cười ranh mãnh, “Nói thế nào nhỉ? Tiếng anh đúng là rất kỳ lạ, nó chỉ có thể ngầm hiểu chứ không thể diễn tả thành lời.”



Lạc Trăn hít sâu, bật ngón tay cái, “Nhóc được lắm.”



Nhường một bước, Lạc Trăn lại chỉ vào một từ đơn trong câu, “Nào, đọc thử xem.”


“Bạn anh ta tim không được ổn lắm.” Lạc Trăn hiển nhiên không muốn nói nhiều, “Mẹ, con đói rồi, nhanh nhanh nấu cơm thôi.”



Lạc phu nhân dễ dàng bị chuyển đề tài, “Giục gì mà giục, 26 tuổi đầu ngay cả nổi cơm điện cũng không biết dùng, con nói xem con ra ngoài xã hội có tác dụng

gì hả.”



“Lẽ nào dùng nồi cơm điện cũng có ích cho xã hội sao ạ?” Lạc Trăn khiêm tốn thỉnh giáo.



“Ít nhất sẽ không chết đói.”



Lạc Trăn cười hì hì, “Coi như trừ đàn ông, người giúp việc ra, mẹ không biết trên đời này còn có một thứ gọi là đặt hàng sao?”



“Lạc Trăn, con có tí tiền đồ này thôi à.” Lạc phu nhân khinh bỉ.



Lạc Trăn rửa rau xong phẩy phẩy tay, “Hết cách rồi, gen không tốt.” Nói xong cầm một quả cà chua, vừa gặm vừa đủng đỉnh ra khỏi phòng bếp.



“Con đừng có ném đá giấu tay đổ cho mẹ, mẹ là mẹ con nhá. Đúng rồi, Lạc Trăn, cậu

thanh niên đó là một người…” Nghiêng đầu đã thấy con gái lao đến phòng

khác rồi, Lạc phu nhân thở dài một tiếng, “Con nhóc này, thật không biết đến khi nào mới đứng đắn được một chút.”



Lạc phu nhân tự mình suy xét, “Tim của bạn không ổn? Theo tình huống thông thường,

người đến xem bệnh chỉ có chính người có bệnh…”



“Bánh khô, đừng làm tiếng anh nữa, lại đây chơi trò chơi với chị.” Lạc Trăn ngồi xuống nền nhà phòng khách mở ti vi.



“Chị không giúp thì đừng làm phiền em.” Lạc Lăng đang lâm vào rối loạn cực độ.



“Chị càng

muốn làm phiền em đấy, lại nói lần trước em ném chị đây vào trại địch

rồi chuồn mất, hại chị bị người ta đâm mười nhát sau lưng, mối thù này

vẫn chưa tính với em đâu đấy.”



“Là tại chị tham của, bị bọn chúng vây lấy còn liều mạng nhặt vàng.” Lạc Lăng khinh thường lại.



“Thấy vàng

đương nhiên phải nhặt chứ, trong tình cảnh ấy em nên yểm hộ cho chị,

chặn đao cho chị chứ, lúc về chị mới có thể chia cho em vàng.”



“Biến.”



“Này, em bảo ai biến đấy.”



… Ba phút sau, Lạc phu nhân chạy ra từ phòng bếp, “Hai cái đứa này sao lại đánh nhau thế hả?!”